Chương 16: (Vô Đề)

Tô Duẫn hiển nhiên không hay biết chuyện này, hắn nhìn chằm chằm vào gã nam nhân kia, đột nhiên bước tới, bóp chặt cổ hắn, mặt lạnh như băng:

"Hoàng hậu hành xử đoan chính, ngươi nhất định là kẻ bị sai khiến để hãm hại người. Nói mau, chủ tử của ngươi là ai?"

Nam nhân kia trông khá vạm vỡ, thuộc kiểu mà một số phu nhân có thể yêu thích. Nhưng dưới tay Tô Duẫn, hắn như con kiến bị ép xuống đất, dù vùng vẫy thế nào cũng không thoát.

Tình huống vốn đã hỗn loạn, sự việc này xảy ra quá nhanh, đến khi Tạ Trì phản ứng kịp và ra lệnh kéo Tô Duẫn ra, thì gã nam nhân kia đã ngất xỉu.

Một kẻ chỉ là cầm sư nhỏ bé, hành động này quả thực đã vượt lễ nghi. Dù xuất phát từ lòng trung thành, Tô Duẫn vẫn bị lập tức tống vào đại lao.

Nam nhân kia được đưa đến Thái y viện.

Đám thị vệ cuối cùng cũng đuổi hết kẻ dư thừa ra ngoài, chỉ còn lại Tạ Trì, Lệ Yên Nhiên và ta.

Cùng với cung nữ tố cáo ta, đang quỳ run rẩy dưới đất, kể lại lần nữa:

"Người này là một đào hát, gần đây vào cung chuẩn bị cho lễ mừng, được hoàng hậu nương nương để mắt, giữ lại trong cung. Nô tỳ, nô tỳ tận mắt nhìn thấy họ thân mật với nhau…"

Cung nữ này đúng là người trong cung của ta, lại còn là kẻ hầu thân cận, nên lời nàng ta nói đương nhiên rất đáng tin.

Tạ Trì lạnh lùng hỏi ta:

"Hoàng hậu, nàng còn gì để nói không?"

Ta điềm tĩnh nhìn hắn, dù giải thích chưa chắc có tác dụng, ta vẫn từng từ từng chữ mà nói:

"Thần thiếp bị người khác hãm hại, cây ngay không sợ c.h.ế. t đứng, thiếp không thẹn với lương tâm."

Lệ Yên Nhiên lần này làm quá vội vàng, sơ hở đầy rẫy, người sáng suốt nhìn vào là biết nàng ta muốn đổ tội cho ta.

Chỉ xem Tạ Trì, là muốn giúp nàng ta chống lại ta, hay giúp ta rửa sạch oan khuất.

Tạ Trì đứng đó hồi lâu, cuối cùng mở miệng:

"Hoàng hậu phạm trọng tội, tất phải xử lý theo luật."

Hắn muốn phế ngôi hoàng hậu của ta, tạm thời giam lỏng trong cung, chờ ngày xử tội, còn muốn dùng hình phạt roi với ta. Nhưng vì nghĩ đến thân phận tôn quý của ta, nên để cung nữ thân cận của ta là Vân Châu chịu phạt thay.

Trước đây, khi Lệ Yên Nhiên tìm Tô Duẫn hòng dụ dỗ ta, Tạ Trì đã ngầm cho phép, thậm chí còn ngầm giúp nàng ta một tay.

Tạ Trì từ lâu đã muốn phế hậu, lần này, đương nhiên thuận nước đẩy thuyền. Dù hắn cũng thừa biết ta bị oan.

Dẫu kế sách của Lệ Yên Nhiên gấp gáp và vụng về, nhưng từ đầu, đây đã là một ván cờ mà ta thua chắc.

Nhưng hắn đứng đó hồi lâu, là đang nghĩ gì? Là đến phút chót, vẫn còn do dự sao?

Ta khẽ cười, kéo Vân Châu ra sau lưng, nói:

"Không được đánh nàng ấy, ta tự nguyện đến lãnh cung."

22

Lãnh cung quả thực lạnh lẽo và thê lương, từ lâu không ai quét dọn, mạng nhện và bụi phủ đầy các góc tường.

Ta đến đây quá đột ngột, cung nữ thái giám chưa kịp dọn dẹp sạch sẽ, hoảng hốt quỳ xuống nhận tội, nói rằng tạm thời chỉ thu xếp được gian chính, sợ rằng đã làm ta chịu thiệt thòi.

Vừa bước vào cửa, lãnh cung bên ngoài hoang vu tiêu điều, nhưng bên trong lại bày biện chăn đệm mới tinh, ngay cả bình hoa cũng cắm đầy những cành hoa vừa hái tươi rói.

Hoàng đế nói muốn phế hậu, nên họ đổi cách xưng hô, gọi ta là "Giang cô nương".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!