Cuối cùng, hắn cũng thú nhận đã bị Lệ Yên Nhiên xử phạt riêng, ủy khuất mà giải thích:
"Thần… chỉ sợ làm nương nương lo lắng."
Ta buông tay hắn ra, gọi cung nữ lấy thuốc trị thương, nghe xong lời hắn mà không chút nương tay, lạnh lùng vạch trần:
"Ngươi vẫn còn đang thử lòng ta?"
Hắn bảo sợ ta lo lắng. Nếu ta phản bác rằng hắn chẳng là gì để ta phải bận tâm, hắn cũng sẽ chẳng nản lòng hay buồn bã. Nhưng nếu ta không phản bác, đuôi hắn hẳn sẽ vểnh tận trời.
Tâm tư nhỏ bị lật tẩy, hắn cũng chẳng chút xấu hổ, thản nhiên đổi chủ đề, tranh thủ mách:
"Nương nương không biết, quý phi dùng sư phụ của thần để uy hiếp, ép thần vào cung làm việc cho nàng ta. Chuyện này đều do Lệ quốc cữu sắp đặt, nàng ta chưa từng gặp qua thần."
Ta một lần nữa nhấn mạnh:
"Ngươi và ta—"
Lần này, Tô Duẫn ngẩn người trong chốc lát, rồi vẫn tiếp tục kể:
"Hôm qua, nàng ta mới gặp thần lần đầu, mắt nhìn đến ngây dại."
Tô Duẫn nói đầy đắc ý:
"Xem ra, quý phi cũng nhìn ra thần so với hoàng thượng còn tuấn tú hơn. Nàng ta có ý đồ bất chính, muốn giở trò với thần, nhưng thần thà c.h.ế. t không chịu khuất phục, chọc giận nàng ta."
"Người xem," hắn vừa cười vừa nói, cả người đầy vết thương mà vẫn không chút để tâm. Ý cười hiện rõ trên khuôn mặt đẹp như ngọc, làm sáng cả không gian:
"Thần bảo vệ thân mình như ngọc, khác hẳn với hoàng thượng. Ngài ấy tam cung lục viện, mỹ nhân nối tiếp hết người này đến người khác."
Hắn thích phóng đại, lại còn âm thầm giẫm đạp Tạ Trì hai câu.
Ta đã nghe rõ từ những mật báo của cung nhân trong điện của Lệ quý phi, nào có chuyện "động tay động chân" hay "thà c.h.ế. t không chịu khuất phục". Lệ Yên Nhiên vừa nhìn thấy hắn đã ngẩn ngơ, đang muốn nâng mặt hắn lên ngắm kỹ, Tô Duẫn đã cau mày lộ vẻ chán ghét, lùi lại tránh né. Nếu không sợ mất phong thái, e rằng hắn còn định phun nước bọt vào mặt nàng ta.
Lệ Yên Nhiên thấy hắn vô lễ như vậy, tức quá cầm roi đánh mấy phát.
Ta chợt nhớ đến lần đầu gặp Tô Duẫn, hắn cố tình đánh hỏng dây đàn để gây sự chú ý, quỳ dưới đất, ta lại gần quan sát, nếu lúc đó ta nâng cằm hắn lên nhìn kỹ, chắc hắn cũng chỉ biết nhích người lên, thuận theo để ta dễ hành động.
Giờ mới nhận ra, hắn đúng là biết "phân biệt đối xử".
Ta bật cười, nhìn cây đàn của hắn:
"Cây đàn này trông rất bình thường, có ý nghĩa gì đặc biệt với ngươi không?"
Tô Duẫn đáp:
"Không có, chỉ là đàn được phân phát trong cung."
Ta lệnh cho người mang cây đàn đó đi, thay bằng một cây đàn khác, thuận tay ban thưởng cho hắn.
Vân Châu đứng bên lộ vẻ kinh ngạc, muốn nói rồi lại thôi.
Ta có rất nhiều cây đàn quý giá, do gia đình và bạn bè tặng, từ ông bà, cha mẹ, ca ca, thậm chí cả tiên đế. Nhưng cây đàn ta vừa đưa cho Tô Duẫn là cây đàn đầu tiên ta từng sở hữu.
Nó được làm từ những loại gỗ và dây đàn tốt nhất mà phụ thân ta có thể tìm được, dựa trên bản vẽ của ta. Ta từng dùng nó khi học đàn, có thể nói là một phần ký ức quan trọng.
Đây là lần đầu tiên ta đưa thứ quý giá như vậy cho một người không thuộc về gia đình mình.
Tô Duẫn nhạy bén, từ phản ứng của Vân Châu đã nhận ra cây đàn này không tầm thường, nhưng hắn không hỏi thêm, chỉ cúi đầu, trịnh trọng nhận lấy, lòng vui sướng nhưng lại giấu đi, chỉ để lộ qua những ngón tay khẽ run rẩy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!