Lệ Yên Nhiên đứng lặng người, chưa từng nghe ai nói với mình những lời này.
Lệ phi từng bước tiến gần hơn, từng câu từng chữ như đ.â. m thẳng vào tâm can nàng:
"Nương nương nghĩ rằng được thánh sủng nhất thời thì có nghĩa là tình yêu chân thành của bệ hạ sao? Đế vương vốn vô tình, ai cũng tưởng mình là ngoại lệ, nhưng nếu có ngoại lệ, người đó chắc chắn không phải là nương nương."
"Nương nương có thể nhìn lại những người từng được sủng ái mà xem, giờ đây kết cục của họ ra sao? Bay cao thì ngã đau. Vị Lương phi trước ngươi, khi thất sủng đã hóa điên trong lãnh cung, tự cào nát mặt mình rồi đ.â. m đầu mà chết. Vị trước nữa, bị gả sang man di làm hòa thân, chẳng còn mảy may tung tích."
"Trong hậu cung này, có được sự sủng ái của bệ hạ thì cùng lắm cũng chỉ là vinh hoa nhất thời. Hoàng hậu nương nương lại hiền từ, độ lượng. Chỉ khi được lòng Hoàng hậu, nương nương mới mong có thể sống yên ổn đến cuối đời trong cung."
Lệ Yên Nhiên giận dữ, hét lên:
"Ngươi nói nhăng cuội gì vậy?"
Lệ phi cười càng tươi:
"Sao, nương nương sợ rồi à? Vì sao? Vì những gì ta nói là thật, đúng không? Nương nương hẳn cũng cảm nhận được rằng gần đây, bệ hạ đã không còn sủng ái nương nương như trước nữa rồi."
Lệ Yên Nhiên vốn tính khí không tốt, bị khiêu khích liền giơ tay muốn tát Lệ phi. Nhưng chưa kịp động thủ, tay nàng đã bị Việt phi đứng cạnh ngăn lại.
Lệ phi tỏ vẻ vô tội, mỉm cười nói:
"Không tin à? Vậy thì thử kiểm chứng xem sao?"
Dứt lời, nàng giơ tay, thẳng thừng tặng Lệ Yên Nhiên một cái tát giòn tan.
"Chát!"
Tiếng động khiến Lệ Yên Nhiên đứng ngây người.
Tuy xuất thân từ thanh lâu, trước đây bị đánh mắng là chuyện thường, nhưng từ khi nhập cung, nàng thuận buồm xuôi gió, quyền sủng trong tay, đâu ai dám đụng tới một ngón tay của nàng. Những cuộc cãi vã với các phi tần khác cũng chỉ dừng lại ở lời nói, chưa từng đến mức động tay động chân.
Lần này là lần đầu tiên nàng bị đánh.
Đau đớn, nhục nhã, Lệ Yên Nhiên không nhịn được, lập tức lao vào Lệ phi. Hai người xông vào nhau, giằng co, vật lộn.
Hiền phi và Việt phi đứng bên chỉ khoanh tay quan sát, không hề ra tay can ngăn.
Lệ phi nhỏ nhắn, yếu ớt, chẳng mấy chốc đã bị Lệ Yên Nhiên ấn xuống đất, túm tóc mà đánh trả.
Ngay lúc Lệ Yên Nhiên đang đắc ý, một giọng nói uy nghiêm bất chợt vang lên:
"Các ngươi đang làm gì vậy? Còn ra thể thống gì nữa không?"
Động tác của Lệ Yên Nhiên khựng lại.
Nàng ngơ ngác quay đầu, chỉ để thấy Tạ Trì không biết từ lúc nào đã xuất hiện.
Từ góc độ của Tạ Trì, trông như thể Lệ Yên Nhiên đang ức h.i.ế. p Lệ phi.
Lệ phi không bỏ lỡ cơ hội, lập tức bật khóc nức nở, nhào tới bên chân Tạ Trì, yếu ớt nói:
"Bệ hạ, xin Người hãy làm chủ cho thần thiếp!"
20
Cuối cùng thì ta cũng hồi cung, mọi thứ dường như đã trở lại trật tự thường nhật, ngoại trừ một số rắc rối còn sót lại.
Ngày hôm ấy, Tạ Trì sau khi tìm hiểu cặn kẽ sự việc đã đen mặt. Chỉ vì vài câu khẩu chiến mà hai vị hoàng phi lại ngang nhiên lao vào đánh nhau như hàng tôm hàng cá, quả thực làm mất hết thể diện của hoàng thất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!