Chương 11: (Vô Đề)

Sau đó, một cách kỳ lạ, họ đến với nhau. Có một thời gian, họ sống như một đôi vợ chồng bình thường.

Nhưng khi Tiên hoàng lên ngôi, hoàng thúc được phong làm Lễ Thân Vương. Tiên hoàng muốn chọn một tiểu thư thế gia làm chính phi cho ông.

Hoàng thúc vì bận ở trong cung nên không nhận ra bất thường. Đến khi trở về phủ, ông phát hiện nàng đã c.h.ế. t trong vũng máu.

Nàng đang mang thai.

Có kẻ muốn g.i.ế. c cả mẹ lẫn con để tuyệt hậu.

Tiên hoàng nghĩ rằng nàng chỉ là một thiếp thất không quan trọng, hơn nữa, hoàng thúc từ trước đến nay luôn lạnh nhạt với nữ sắc, nên chuyện này không đáng lo.

Nhưng hoàng thúc phát điên. Ông ôm t.h. i t.h. ể của nàng định nhảy sông tự vẫn, nhưng bị ngăn lại. Thi thể nàng bị cướp đi, đốt thành tro, chôn trong chùa.

Tiên hoàng cho rằng hoàng thúc bị tà ma ám ảnh, muốn dùng nghi thức để xua đuổi tà khí.

Có lẽ Tiên hoàng không bao giờ hiểu được vì sao có người lại dám hy sinh bản thân vì tình yêu.

Hoàng thúc sau đó trở nên bình thản đến đáng sợ. Ông từ chối phong vị, tán gia bại sản làm việc thiện, mang tro cốt của nàng rải ra cánh đồng hoa. Cuối cùng, ông xuống tóc, trở thành tăng nhân, và lấy pháp hiệu "Diệu Ngôn".

Ta thở dài.

Khi nàng còn sống, ông không nhận ra tình cảm của mình. Đến khi nàng mất, ông mới hiểu, nhưng tất cả đã quá muộn.

Diệu Ngôn tiễn ta ra cửa, đột nhiên nói một câu:

"Người trước, vẫn còn di mệnh."

Ta kinh ngạc.

"Người trước" mà ông nói, chính là thái tử bị phế truất năm đó.

Có lẽ ngay cả phụ thân ta cũng không biết điều này.

Ta không rõ Diệu Ngôn nói vậy có ý gì, nhưng chỉ khẽ gật đầu, tỏ ý rằng mình đã hiểu.

15

Một thời gian sau, cuối cùng đoàn người cũng chuẩn bị xuống núi, trở về kinh thành.

Tạ Trì và Lệ Yên Nhiên ngồi chung một xe ngựa phía trước, còn ta thì đi một xe riêng ở phía sau. Trên đường dừng chân nghỉ ngơi, ta chợt nhớ đến Tô Duẫn, liền bảo Vân Châu dẫn hắn tới để xem tình trạng hồi phục sau khi trúng độc.

Ta hiếm khi chủ động triệu hắn, Tô Duẫn lộ rõ vẻ bất ngờ, trên gương mặt vẫn còn chút tái nhợt do bệnh, nhưng ánh mắt thì sáng rỡ, tràn ngập niềm vui.

Dù vậy, hắn vẫn giữ một khoảng cách an toàn, đứng ở góc xa nhất, cẩn thận hỏi:

"Nương nương triệu thần đến, có điều gì phân phó?"

Ta chỉ muốn kiểm tra xem hắn trúng độc rắn xong hồi phục ra sao. Gần đây, Tô Duẫn bỗng trở nên yên tĩnh lạ thường, không còn nói năng lắm lời như trước, điều này khiến ta hơi tò mò.

Hắn bối rối, cúi đầu lí nhí:

"Sợ lây bệnh cho nương nương."

Ta bật cười:

"Sao bỗng dưng lại ngốc nghếch thế? Ngươi bị trúng độc rắn chứ có phải nhiễm bệnh truyền nhiễm đâu."

Tô Duẫn nghe vậy càng tỏ ra phấn khởi, nét mặt rạng rỡ hẳn lên:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!