Phụ hoàng của hắn là người cực kỳ kiểm soát, còn mẫu hậu của hắn lại càng hơn thế. Tạ Trì lớn lên trong sự kìm kẹp, không được tự do dù chỉ một chút. Hắn ghét việc bị sắp đặt, ghét cả cuộc sống không có lối thoát ấy.
Mà ta, chính là vị chính phi hoàn hảo được sắp đặt cho hắn.
Phụ hoàng và mẫu hậu của hắn đều hài lòng với ta, tất cả mọi người đều khen ngợi ta. Nhưng một trái tim phản nghịch như hắn, lại càng ghét ta.
Thực chất, trong lòng hắn là sự căm ghét sâu sắc dành cho phụ hoàng và mẫu hậu, và cảm xúc đó, theo thời gian, đã lan sang cả ta.
Khi Thái hậu còn tại thế, hắn vẫn giả vờ ghé Phượng cung mỗi đêm, làm tròn bổn phận. Nhưng khi Thái hậu qua đời, hắn lập tức nghĩ đến chuyện phế hậu.
Thái hậu thích những tiểu thư khuê các như ta, nên hắn ghét sự nề nếp, cứng nhắc của các nữ tử xuất thân từ thế gia.
Thái hậu ghét những nữ tử lẳng lơ, phóng túng, nên hắn lại sủng ái những người như Lệ Yên Nhiên – xuất thân từ thanh lâu.
Thái hậu từng nói rằng bậc đế vương không nên đắm chìm trong sắc dục, phải tập trung vào chính sự để đạt được đại nghiệp. Vậy mà trong cung, những phi tần được Tạ Trì sủng ái giống như pháo hoa ngắn ngủi: rực rỡ một thời gian ngắn rồi bị lãng quên, trở thành những nữ nhân thất sủng đáng thương.
Vở kịch này đã lặp đi lặp lại nhiều lần, khiến những phi tần cũ trong cung không còn muốn nói gì nữa, mỗi khi Lệ Yên Nhiên kiêu ngạo khoe khoang, họ chỉ im lặng. Họ đều đã thấy trước được kết cục thảm hại chờ đợi nàng.
Rõ ràng, khi còn thiếu niên, Tạ Trì không phải như vậy.
Khi bị các nữ tử vây quanh ở trang viên năm đó, hắn lạnh nhạt đẩy họ ra, giống hệt vị hoàng thúc thanh cao của mình.
Nhưng sự áp bức suốt nửa đời người khiến hắn giờ đây bắt đầu phản kháng. Hắn làm mọi điều trái ngược với mong đợi của người khác. Nhìn bề ngoài có vẻ bình thường, nhưng bên trong là một sự điên loạn âm ỉ.
Hắn cũng không thực sự yêu Lệ Yên Nhiên. Khi còn nhỏ, Tạ Trì từng gặp vô số nữ tử cùng lứa. Cái gọi là "thanh mai trúc mã" chẳng qua chỉ là đôi ba lần tụ họp giữa các gia đình thân thiết. Hắn thậm chí không nhớ rõ nàng ta, nếu không, làm sao để nàng sống trong thanh lâu bao nhiêu năm như thế mà không đón về?
Chỉ là khi vô tình gặp lại, hắn mới nhớ đến nàng ta mà thôi.
Người thực sự là thanh mai trúc mã của hắn, chỉ có ta.
Nhưng hắn không muốn thừa nhận rằng hắn từng hứa sẽ bảo vệ ta.
Hắn thực sự căm ghét ta. Ta xuất thân cao quý, nên hắn phải nâng niu những người như Lệ Yên Nhiên, để đè bẹp ta, khiến ta mất mặt, cố tình làm ta khó chịu.
Nhưng Diệu Ngôn đã nói đúng…
Ta chẳng làm sai điều gì cả.
Bất kể lý do hay khổ tâm nào của hắn, cũng không đủ để biện minh cho việc hắn làm tổn thương ta.
Nếu không phải vì ơn cứu mạng khi còn nhỏ, và vì không có ai phù hợp hơn để làm hoàng đế, liệu nếu có cơ hội quay lại, ta còn chọn Tạ Trì nữa không?
Không.
Ta sẽ không bao giờ chọn hắn nữa.
14
Ta đưa hộp nhân sâm cho trụ trì, coi như một chút tấm lòng cảm tạ. Ta không nhắc đến Tạ Trì, cũng không tỏ ra mình đã nghe toàn bộ cuộc trò chuyện trước đó. Thay vào đó, ta nhắc đến một người hoàn toàn không liên quan:
"Diệu Ngôn đại sư có biết một vị lão thần?"
Chính là vị lão thần đã công khai phản đối Tạ Trì trong tiệc tẩy trần. Ta nhờ Diệu Ngôn quan tâm chăm sóc hai vợ chồng ông ấy.
Khi ta kể những chuyện gần đây cho phụ thân nghe, ông gửi thư trả lời rằng vợ của lão thần ấy từng là cố nhân của bà nội. Nghe nói bà ấy hiện đang sống rất khó khăn, bà nội ta đã âm thầm rơi nhiều nước mắt vì thương cảm.
Vì thế, ta đã cho người mang một số tiền lớn đến giúp đỡ họ, đồng thời nhờ nhiều người trông nom, trong đó có cả trụ trì chùa Vi Sơn.
Diệu Ngôn hơi sững sờ một lúc, rồi đáp:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!