Tại một nhà hàng Tây, bà đã mời cô đến đây ăn cơm vì bà biết nơi đây có rất nhiều món ngon muốn đến cô thưởng thức một chút..
" Tĩnh Tĩnh, con sống ra sao? Cha con có yêu thương con? "
Nghe bà nói thế cô khẽ cúi đầu
" Cha? Ông ta vốn đã không còn là cha con nữa. Ông ta đã đuổi con ra khỏi Lâm gia ". Cô cười có chút chua xót bản thân
" Cái gì? Ông ta dám đuổi con đi ư.. vậy bây giờ con hiện đang ở đâu? "
" Dì đừng lo. Không có Lâm gia, con vẫn có thể sống được. Con hiện tại đã kiếm được một công việc ổn định và cũng thuê được một căn nhà nhỏ để ở "
" Tĩnh Tĩnh, trước lúc mẹ con qua đời, bà ấy cũng có nhờ ta. Biết chắc Lâm gia trước sau sớm muộn gì cũng sẽ làm khó con nên bảo ta giúp con chiếu cố ". Bà nắm tay cô nói: " Ta và mẹ con là bạn thân của nhau từ rất lâu. Mẹ con rất tốt, con có biết rằng, nhờ bà ấy mà ta đã có ngày hôm nay? "
Lâm Tĩnh nhìn bà, cũng có chút khó hiểu
" Đừng bận tâm gì cả. Có gặp bất trắc gì, thì hãy nói với ta. Ta nhất định sẽ giúp cho con! "
Cô khẽ mỉm cười rồi rụt tay lại: " Cảm ơn dì! "
Bà cười hiền nhìn cô. Chợt nhớ tới Cố Duật Hành, bà lại nghĩ không biết cô đã có bạn trai chưa? Con trai của bà cũng đã đến tuổi lấy vợ rồi
Nhưng những người bà chọn qua. Anh đều không ưng ai. Không biết với cô, anh có đồng ý? Bà rất muốn cô là con dâu của bà. Nhưng mà, bà nghe nói... cô đã có vị hôn phu rồi
" Tĩnh Tĩnh à ta muốn hỏi con một chuyện có được hay không? "
" Dì cứ hỏi đi ạ! "
" Con có phải sắp sửa kết hôn hay không? "
" Dạ? ". Câu nâng cao âm chữ lên tỏ ra vẻ ngạc nhiên
" Ta nghe nói con và con trai của Mạc gia có định sẵn hôn ước đợi sau khi con trở về liền kết hôn! "
"... Không ạ, người kết hôn không phải con... mà là chị gái con. Vì một số chuyện nên chị ấy đã thay thế con kết hôn ". Cô nói, nụ cười trên môi gượng gạo
" Sao c? Lại có chuyện đó cơ à? Tĩnh Tĩnh không phải con và... "
Cô trầm mặc không nói gì, thấy sắc mặt cô thay đổi một chút. Bà khẽ thở dài: " Tĩnh Tĩnh, có thể kể cho ta nghe toàn bộ câu chuyện ra sao? "
Cô ngước nhìn bà, cũng do dự một chút, nhưng bà ấy cũng chẳng phải người lạ gì, tuy rằng mới quen biết không lâu nhưng cô cảm thấy rất gần gũi. Hơn nữa, bà ấy cũng là người bạn cũ của mẹ. Nghĩ một hồi cô cũng quyết định đem toàn bộ câu chuyện kể hết cho bà. Vừa nghe xong câu chuyện bà rất tức giận
" Thật đáng hận mà! Tại sao trên đời lại còn tên đàn ông cặn bã như thế cơ chứ! "
" Dì à. Chuyện đã qua rồi, không sao đâu "
" Lâm gia thật chẳng ra gì cả. Không biết đầu đuôi ngọn ngành câu chuyện đã đổ lỗi cho con sai và con đuổi con đi? Quả nhiên cái cô Lâm Giai Ninh đó diễn xuất rất hay! "
Cô chỉ biết im lặng chứ không biết nói gì cả
" Tĩnh Tĩnh con đã có bạn trai chưa? ". Dù vậy bà cũng không quên con trai mình
" Sao cơ ạ? ". Cô ngẩn mặt nhìn bà
" Ta hỏi con đã có bạn trai chưa? " Bà nhẫn nại hỏi lại
" Vẫn chưa ạ! "
Nghe cô nói vẫn chưa bà rất vui trong lòng. Vậy là con trai mình và Tĩnh Tĩnh sẽ có cơ hội đến với nhau nhiều hơn
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!