Ngày hôm sau cô đang ngủ bỗng dưng trong điện thoại có tin nhắn
Đó là người của tập đoàn Cố thị. Họ bảo cô đã được nhận, vì thế bắt đầu từ hôm nay cô hãy đến làm. Nhận được tin nhắn cô rất vui. Vội gọi cho Tô Hoan
" Hoan Hoan mình được nhận rồi! "
" Vậy thì tốt! Cậu mau thay đồ và đến đây đi, hôm nay chủ tịch về đó! "
" A được được mình tới liền "
" Cậu nhắn khách sạn chỗ cậu ở sang cho mình, cũng đưa số phòng của ở luôn đây. Mình sẽ cho người tới và dọn đồ đạc của cậu sang chỗ ở mới "
" Được! Vậy cảm ơn cậu trước, lát mình sẽ nhắn địa chỉ sang "
Nói xong cô cúp máy rồi lập tức rời giường thay đồ và đến tập đoàn...
Vừa mới tới thì thấy mọi người ai ai cũng đông đủ có mặt, quần áo thẳng tấp chỉnh tề, ai nấy đều đứng có vị trí gọn gàng cả, họ xếp thành hai hàng dài
Có cần phải phô trương như vậy hay không? Cô bĩu môi cảm thán
" Tĩnh Tĩnh! ". Tô Hoan từ sau đi tới sau đó kéo vô vào hàng đứng xếp
" Cậu làm gì đứng ngẩn ngơ ra đó vậy. Chủ tịch sắp đến rồi! "
" Chỉ là chủ tịch không lẽ ngày nào đi làm cũng phải đứng hai bên đón anh ta hay sao? " Anh ta cũng đâu phải là vua của triều Tống hay triều Minh gì đâu... nghênh đón thái quá rồi đó!
" Không phải đâu! Hôm trước chủ tịch xuất ngoại công tác một thời gian, sau đó quay trở về. Ngay lập tức liền bị mẹ của mình bắt ở nhà cùng bà hai ngày, nhằm mục đích muốn anh ấy nghỉ ngơi. Sau hai ngày, bây giờ ngài ấy lại đến tiếp tục công việc! "
" Ra là vậy! " Cô gật đầu, vốn định bồi thêm một câu: "Anh ta cũng cuồng công việc quá nhỉ? " nhưng lại thôi
" Nghe nói chủ tịch của chúng ta đẹp trai lắm! "
" Cậu chưa thấy anh ta? ". Nếu thật là vậy thì... có cần thần bí như thế không?
" Hầu như tất cả mọi người luôn ý chứ! "
" Tại sao v..."
" Này này ngài ấy đến rồi. Suỵt! "
Đang định hỏi tại sao thì mọi người ai ai cũng cúi đầu chào, cô cũng bị Tô Hoan làm cho cúi đầu xuống theo. Từ bên ngoài có người đàn ông có thân hình cao to bước vào
Người đàn ông mặc trên người bộ âu phục đen, khí thế hơn người uy nghiêm bước chân vào trong
Hai hàng dài ai ai cũng đều nghênh đón cúi đầu chào anh: " Chủ tịch! "
Cố Duật Hành cao ngạo bước đi, vốn không để ai lọt vào mắt cả
Cô muốn xem xem người đàn ông kiêu ngạo được gọi là chủ tịch của cô là ai. Đã đến công ty mà còn phải bắt tất cả mọi người trong công ty xuống đây, ai nấy xếp thành hàng dài để đón chào anh như hoàng thượng vậy
Cô ngẩn đầu nhìn lén người đàn ông này là ai. Vốn tưởng hắn ta chính là vị chủ tịch xấu xí tự cao tự đại hay ức hiếp " dân chúng " nhưng nào ngờ lại không phải!
Người đàn ông này rất đẹp trai, khí thế hơn người. Đẹp trai mà cao ngạo thì được đấy! Nhưng xấu thì... thôi đừng làm!
Quan trọng hơn... tên đàn ông này lại chính là tên " trai bao " của cô vào đêm đó!...: Tại sao lại là hắn chứ?... hắn vậy mà lại là chủ tịch của mình!!
Cố Duật Hành nhận thấy một ánh mắt " to gan " đang nhìn chăm chăm vào mình. Anh lướt đôi mắt nhìn sang chỗ cô, nhìn thấy anh đang hướng ánh mắt về phía mình, cô giật mình vội cúi mặt. Trong lòng không ngừng cầu xin không để anh thấy được cô
Nhưng đã quá muộn! Cố Duật Hành đã tìm được con mồi: Kia chẳng phải là thỏ con mình " lạc mất " sao?. Anh nhếch môi cười
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!