Chương 2: Thế Dâu - Lần Đầu Gặp Mặt

Thăm viếng mẹ mình xong cô định đi về thì có điện thoại, là cha của cô gọi. Lâm Dương:

" Con nghe? "

" Mau về nhà! Ta có chuyện cần nói với con "

" Vâng! "

Nói xong ông cúp máy. Đó là cha cô, nhưng trước giờ cô đã nhận được sự yêu thương từ ông dù chỉ một lần... không hề! Sự yêu thương của ông chỉ luôn dành cho Lâm Giai Ninh mà thôi... trong mắt vốn không có cô

Cô vừa mới về nước ông đã không thăm hỏi cô dù chỉ một câu mà chỉ bảo cô về nhà gấp cần bàn chuyện mà thôi. Có lẽ là chuyện có liên quan đến hôn ước của cô và Mạc Thiếu Khanh nhỉ?... nếu không thì cũng đâu cần đích thân ông gọi đến cho cô

Vừa nghĩ cô lại càng chua xót bản thân mình

" Mẹ, con về trước đây. Hôm khác sẽ tới đây thăm mẹ nữa "

Chào tạm biệt bà xong cô quay trở về nơi gọi là " nhà "...

Cô hiện đang đứng trước cổng nhà Lâm gia, không chần chừ mà bước vào trong

" Nhị tiểu thư, cô đã về! "

Người trong nhà thấy cô về liền cúi đầu chào, cô mặc kệ họ mà tiếp tục bước vào trong

Có vài người không khỏi ngạc nhiên, vì nhị tiểu thư của bọn họ sau khi đi du học nước ngoài trở về đã " lên hương " rất nhiều. Thậm chí, cô còn đẹp hơn cả đại tiểu thư Giai Ninh cơ!

Bước vào trong thì thấy mọi người ai cũng có mặt đông đủ, có mẹ kế và cha. Có cả " chị gái " và vị " hôn phu " của cô

Bọn họ có vẻ đã có mặt đông đủ tại đây và chờ cô về nhỉ?

" Về rồi đó à? Bây giờ thì đông đủ rồi, vào vấn đề chính thôi! "

" Không cần nói con cũng biết. Có phải là vì hôn sự của con và Mạc Thiếu Khanh? "

" Mày biết thì tốt, hôn sự sẽ tiếp tục diễn ra nhưng cô dâu không phải là mày mà là chị gái của mày! "

Cô lúc này vẫn điềm tĩnh, nhìn thấy cô điềm tĩnh vậy cô ta khẽ nhíu mày: Vì sao nó lại điềm tĩnh như vậy được kia chứ? Lí ra nó phải tức giận với mình và khóc xin cha mẹ cho nó và Thiếu Khanh tiếp tục đám cưới chứ không phải đứng đây trưng cái vẻ mặt điềm tĩnh như chưa có chuyện gì xảy ra kia!

" Tĩnh Tĩnh, đừng giận chị có được không? Chị và Thiếu Khanh thật lòng yêu nhau. Nếu như có trách thì hãy trách vì sao em lại chọn ước mơ của mình mà bỏ lại anh ấy ". Lâm Giai Ninh vờ nói, tay ôm lấy cánh tay Mạc Thiếu Khanh tỏ vẻ yếu ớt

" Tôi không giận chị! Chúc phúc cho chị và anh ta hạnh phúc "

" Thật sao? Em không giận chị? "

" Giai Ninh, mặc kệ cô ta. Ai bảo lại chọn cái ước mơ đó mà bỏ lại Thiếu Khanh, bây giờ để mất rồi thì đổ lỗi cho con à? "

" Mẹ à mẹ đừng nói như thế với Tĩnh Tĩnh chứ! "

Hừ! không ngờ chị diễn xuất lại hay như vậy, đúng thật là diễn viên chuyên nghiệp mà

" Ước mơ không có gì là sai cả. Cũng may là con sáng suốt đã chọn đi theo con đường này! "

Nghe cô nói thế, Mạc Thiếu Khanh nhíu mày:

" Ý cô là sao đây? Cô ám chỉ nếu như ban đầu cô không đi du học thì mọi việc vẫn sẽ diễn ra như thế này? Cô cho rằng tôi là loại đàn ông tùy tiện đó ư? "

" Tôi cũng không có nói ra những lời này, là anh tự mình suy nghĩ và nói ra đó thôi ". Mà anh đúng là loại đàn ông tùy tiện đó kia mà!

" Cô...! "

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!