Mặc cho cô cứ phản đối. Tô Hoan nắm tay cô kéo đi, định đi thì có một giọng nói cất lên
" Làm sao? Không phục muốn đem chuyện này đi mách với tổng giám đốc ư? ". Châu Mạn Đình bước từng gót giày đến chỗ họ
" Cô quá đáng! Chỉ vì một việc nhỏ nhoi như vậy mà lại phạt cậu ấy như thế. Bảo tất cả nhân viên ở đây, muốn gì cứ sai vặt cậu ấy. Cậu ấy cũng là con người không thể một lúc đáp ứng với tất cả việc mà các người đưa ra ". Tô Hoan tức tối nói một loạt ra
" Vậy thì đã sao? Tôi không quan tâm đến điều đó. Tôi là cấp trên còn cô ta là cấp dưới. Các cô lấy quyền gì mà đòi đi kiện và lấy lại công bằng cho mình? ". Cô ta hất cầm kiê ngạo nói
" Cô đừng nghĩ mình là cấp trên và được nâng đỡ như vậy thì phách lối ở đây! "
" Như thế thì sao nào? Tôi bây giờ lập tức có thể tổng cổ hai cô ra khỏi Cố thị ngay bây giờ! "
Cô ta hùng hổ lại còn phách lối nói, Tô Hoan tức giận định nói thêm thì cô ngăn lại
" Hoan Hoan được rồi mà "
Nếu như không phải vì công việc và sợ rằng liên lụy tới Tô Hoan thì cô ta nghĩ rằng cô sẽ nhịn nhục như vậy để cô ta một nước tiến tới ức hiếp cô ư?
Nhịn, phải nhịn. Cô đem tài liệu đi photo. Đi ngang qua, cô ta cố tình ngáng chân làm cô té. Tài liệu trên tay rơi rớt xuống đất
" Đi đứng kiểu gì không nhìn thấy đường kia à? Còn không mau lượm lại tất cả! "
Cô cắn môi. Tức giận nhưng phải nhịn. Vì công việc và Hoan Hoan, cô cũng nhất định không thể để mất công việc này được. Khó khăn lắm mới được tuyển vào. Làm không được bao nhiêu lại bị đuổi vả lại cũng không thể làm liên lụy tới Tô Hoan được
Cô ta nhếch môi cười: Dám đắc tội với tôi ư? Để tôi cho cô thấy, Châu Mạn Đình này là người không dễ đụng tới!
" Còn không mau lượm đi? "
Cô vươn tay lượm lại tất cả tài liệu bị rơi rớt trên mặt đất. Ả cười thỏa mãn
Trên gương mặt thoát chốc có tia độc ác. Cô lượm tờ giấy gần dưới chân cô ta. Cô ta cố tình đưa gót đạp lên mu bàn tay cô
Cô nhăn mặt vì đau. Thấy thế Tô Hoan tức giận nói: " Cô làm gì vậy mau bỏ chân ra! "
" Thật xin lỗi, tôi không để ý tay cô đang ở dưới chân tôi! ". Cô ta nhếch môi cười lạnh nói
Cô cố nhịn đau trong khi đó, cô ta không những bỏ đôi giày cao gót khỏi tay cô mà còn dùng lực đè xuống
" Cố thị bỏ tiền ra mướn các người về đây để làm việc chứ không phải là để các người ở đây tám chuyện ăn không ngồi rồi! ". Từ đằng sau phát ra tiếng nói của một người đàn ông
Là tổng giám đốc Đông!
" Ồn ào như vậy, nơi quy tắc như Cố thị cũng bị các người biến thành một cái chợ rồi! "
" Tổng giám đốc Đông! "
Nhìn thấy Đông Hoa, cô ta cũng buông đôi giày gót của mình ra khỏi tay cô. Tô Hoan lập tức đỡ cô đứng dậy
" Đông Hoa? Anh xuống đây làm gì? "
" Câu này người hỏi nên là tôi mới phải. Phó giám đốc thật " nhàn rỗi " nhỉ, lại xuống đây gây chuyện với một nhân viên mới vô nữa rồi! ". Đông Hoa nói, trong giọng nói có giai điệu châm chọc
" Ý anh là sao đây? Chuyện của tôi không cần anh quản! ". Cô ta khẽ nhíu mày tỏ ra vẻ khó chịu
" Tôi hoàn toàn không có quản cô. Nhưng đây là nhân viên mới vào, không nên gây khó dễ cho người ta! "
" Tôi chỉ là phạt cô ta mà thôi! ". Châu Mạn Đình sở dĩ không sợ anh mà còn ngông cuồng nói
" Vì một lí do không chính đáng mà cô trách phạt lại còn cố ý gây thương tích cho cậu ấy! Tổng giám đốc Đông xin anh làm chủ cho chúng tôi! ". Tô Hoan tức giận lên tiếng sau đó còn quay sang cầu cứu anh
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!