Chương 19: Cẩn trọng

Cuối cùng, Phong Khiếu Nhiên cũng đã mang Cô Nhiên đến được cửa sơn cốc, đem Cô Nhiên ôm xuống ngựa, Phong Khiếu Nhiên nhìn tầng tầng cây khô trước mặt lấy ánh mắt hỏi Cô Nhiên nên như thế nào đi vào.

Cô Nhiên ngửa đầu cười bất đắc dĩ nhìn cha, rồi mới giữ chặt tay cha đi đến một bên. Dắt cha đi quanh nửa ngày, Cô Nhiên đình đến một chỗ sơn giản (ngọn núi lớn). Cô Nhiên buông tay cha ra đi vào trước, Phong Khiếu Nhiên cột ngựa lại rồi theo sau. Bên trong sơn giản tối đen lại đi ước chừng hai khắc (30"), sau khi vòng qua một chỗ cực kỳ bí ẩn thì trước mặt bỗng trở nên sáng sủa, bất đồng với bên ngoài chỉ có lá khô rơi rụng, trước mặt chung quanh có thể thấy được một màu xanh biếc của thảo thụ , gió từ trước mặt thổi tới cuốn đi những lo toan bên ngoài vu sơn. Cô Nhiên vui vẻ nhìn về phía cha, giọng điệu mềm nhẹ:" Cha, phía trước là tới." Nói xong liền tăng nhanh cước bộ.

Phong Khiếu Nhiên theo sát Cô Nhiên, nhìn người phía trước hồn nhiên như thế, biểu tình nghiêm lẫm trên mặt cũng bị làm dịu đi không ít, trong này nhìn tựa thế ngoại đào nguyên, khó trách người này sẽ thích. Giương mắt nhìn về phía trước mơ hồ lộ ra một mộc ốc (nhà gỗ), hắn biết là đã đến nơi.

" Cha, chính là trong này, đây là nhà của ta cùng lão cha." Cô Nhiên chạy vài bước lên phía trước, nhìn một vòng nơi hắn từng cùng lão cha nương tựa vào nhau, trước và sau mộc ốc tuy đã từng là mảnh đất trống mọc đầy cỏ dại nhưng cũng hiển nhiên là đã được người sửa sang lại, hốc mắt thoáng chốc đã ươn ướt." Cha, trong này là nhà ăn … trong này là dược phố của lão cha, còn có trong này… là điếu giường (võng?) lão cha làm cho ta."

Nhẹ nhàng sờ lên điếu giường đã chằn chịt dây leo, nước mắt vốn đọng nơi khóe mắt Cô Nhiên vì dâng lên tư niệm mà rơi xuống.

" Nhiên nhi…" Phong Khiếu Nhiên tiến lên ôm lấy Cô Nhiên, hôn lên đôi mắt ướt át, hắn không thích nhìn người này vì người khác mà khóc, cho dù là cha hắn, đương nhiên là ngay cả mình.

" Cha.. lão cha sẽ ở trên trời gặp lại Nhiên nhi đúng hay không?" Cô Nhiên ôm lấy cổ cha, giọng điệu tràn ngập tư niệm đối với lão cha.

" Sẽ như thế." Ôm chặt người lộ ra nhàn nhạt đau thương, Phong Khiếu Nhiên khẳng định đáp trả.

Cô Nhiên gật gật đầu, đem mặt vùi vào đầu vai cha, trở lại cốc hắn mới biết được chính mình có bao nhiêu tư niệm lão cha, tư niệm tình thương lão cha đối với mình , sủng nịch đối ơới mình…. Cô Nhiên lúc này thực không có phát hiện, tình cảm của hắn cùng lão cha trong lúc đó mới là loại tình cảm phụ tử chân chính, mà đối với thân sinh phụ thân của mình, tình cảm của hắn cũng là bất đồng .

Nhưng hiện tại đối với hắn mà nói, duy nhất hắn có thể lý giải chỉ có thân tình, thẳng đến hơn một năm sau hắn mới biết được mình đối với thân sinh phụ thân thực xem là một nam nhân, hắn đến tột cùng biết mình ôm loại tình cảm yêu luyến như thế nào . (tỉ Neleta chơi spoil nhá =__=|||)

" Lão cha…Nhiên nhi đã về thăm cha đây, đây là cha của Nhiên nhi. Lão cha, Nhiên nhi bất hiếu, lần xuất cốc này lâu như vậy mới trở về xem ngài, chẳng qua Nhiên nhi biết ngài sẽ không sinh khí với Nhiên nhi … lão cha … ca ca có khỏe không, ngài có cùng ca ca ở chung một chỗ hay không.. lão cha…Nhiên nhi hiện tại tốt lắm, ngài không cần lo lắng…." Cô Nhiên quỳ gối trước mộ lão cha cùng ca ca , một bên đốt tiền mã, một bên hướng lão cha nói ra hết thảy mọi chuyện sau khi xuất cốc, tựa như ngày lão cha còn sống, hắn cẩn thận kể ra hết thảy, thỉnh thoảng hỏi lão cha vài câu. Mà Phong Khiếu Nhiên chỉ đứng ở một bên trầm mặc không nói, ánh mắt thâm thúy nhìn người đang quỳ trên mặt đất , nghe từng câu từng lời hắn nói với mộ phần trước mặt.

Đem mộc ốc thu thập sạch sẽ, Cô Nhiên gấp đến độ chỉ sợ không kịp nhìn lão cha lần nữa, hắn thầm nghĩ hảo hảo cùng lão cha trò chuyện, thăm hỏi lão cha, lại không muốn vì cử chỉ của mình mà vô tâm, không lòng dạ nào làm cho lòng người nào đó có chút buồn bực. Phong Khiếu Nhiên còn cho rằng bản thân ở trong lòng Cô Nhiên chiếm vị trí nặng nhất , lúc này mới phát hiện, hiện tại trong lòng người này Cổ Hoài Ý so với mình còn tồn tại trọng yếu hơn, trọng yếu đến mức nếu Cổ Hoài Ý còn sống, người này sẽ không chút do dự cùng Cổ Hoài Ý rời đi. Vừa nghĩ vậy, ánh mắt của Phong Khiếu Nhiên ngay lập tức trầm xuống, quá khứ suốt tám năm cùng Cổ Hoài Ý ở trong lòng Cô Nhiên đã ăn sâu bám rễ, tuy rằng hắn đã chết nhưng sức ảnh hưởng đối với Cô Nhiên so với chính mình còn sâu hơn. Nghĩ đến việc từ nay về sau phải làm như thế nào, đôi mắt Phong Khiếu Nhiên liền hạ thấp.

Cùng lão cha nói xong, Cô Nhiên được cha đỡ đứng lên, tuy hai chân vì thời gian dài quỳ xuống mà ê ẩm nhưng Cô Nhiên lại không có một chút khó chịu, đôi mắt vì khóc quá nhiều mà sưng mọng nhưng nhìn vẫn rất ấm áp, trên mặt mang nụ cười thỏa mãn cùng vui sướng. Phong Khiếu Nhiên nghe thấy tiếng gọi của Cô Nhiên liền đem người ôm lên hướng đến mộc ốc, vừa đi vừa giọng điệu lạnh nhạt nói:"

Chúng ta sẽ ở lại mấy ngày mới đi, Nhiên nhi lúc này muốn làm gì nhất?"

" Cha?" nhìn cha tựa hồ có chút không vui, Cô Nhiên mới nghĩ đến vừa rồi hình như cũng chưa hỏi đến cha, trong lòng có chút có lỗi.

" Tiêu.. gọi ta là Tiêu." Phong Khiếu Nhiên ngừng bước, ánh mắt nóng hổi nhìn người sắc mặt đã khóc đến hồng nhuận trong lồng ngực.

"….?" Cô Nhiên có chút khó hiểu, không phải nói lúc không có ai thì gọi là cha sao? Nhìn nhìn chung quanh, Cô Nhiên xác định quanh phụ cận này không có ai, rồi mới nghi hoặc mở miệng:" Cha? Trong này có người ngoài?" Có lẽ là công lực của mình không đủ cho nên không phát hiện …nhưng nghĩ lại cũng thấy không đúng, lão cha từng nói trong này người ngoài rất khó vào, như thế nào đột nhiên xuất hiện ngoại nhân?

" Nhiên nhi … lão cha so với cha càng thích hợp làm phụ thân của ngươi, cho nên ngươi không cần gọi ta là cha nữa." Phong Khiếu Nhiên nói xong lời này, sắc mặt Cô Nhiên liền thay đổi, ngay lúc muốn nói gì đó thì hô hấp của mình khoảnh khắc đã bị người đoạt mất.

Thẳng đến khi người trong lồng ngực toàn thân như nhũn ra , Phong Khiếu Nhiên mới ly khai cánh môi nóng đầy hương vị ngọt ngào kia, ôm người tiêp tục đi nhanh về mộc ốc phía trước, thừa dịp người trong lồng ngực còn chưa tỉnh táo lại, Phong Khiếu Nhiên liền đem người phóng lên trên giường. (ai choa thằng cha nì một phát coi…)

" Nhiên nhi… ngươi là con ta, ai cũng không thể thay đổi sự thật này, nhưng đối với phụ thân của ngươi mà nói, ta càng muốn có một loại thân phận khác." ngay trước khi vẻ mặt Cô Nhiên xuất hiện bối rối trong mắt, Phong Khiếu Nhiên thấp giọng nói.

"… một loại thân phận khác?" thật lâu sau mới có phản ứng với lời cha vừa nói, mơ hồ cảm giác cha không phải chán ghét mình, Cô Nhiên hơi chút buông nhẹ lòng, nghi hoặc mở miệng.

" Nhiên nhi… ta càng thích từ miệng ngươi nghe được từ " Tiêu"." Nghiêng người nằm ở  bên cạnh Cô Nhiên, giọng điệu Phong Khiếu Nhiên lại mang vài phân cường chế.

" Tiêu…?" Cô Nhiên nửa ngồi xuống nhìn cha, tuy khó hiểu cha vì sao lại yêu cầu như thế, nhưng lại thấy trong mắt cha không có một tia oán hận cùng chán ghét, tâm Cô Nhiên mới hoàn toàn thả lỏng.

" Đúng, ta thích nghe ngươi gọi như thế." Phong Khiếu Nhiên đem cơ thể Cô Nhiên áp sát, nhìn thẳng về phía đôi ngươi như ngọc kia.

Nhìn vẻ mặt khẳng định cùng ánh mắt có chút thâm trầm của cha, trong lòng Cô Nhiên dần dần bị vây lại, chỉ cần cha không hận hắn không chán ghét hắn, kia gọi cái gì cũng đều không quan trọng không phải sao? nụ cười ôn nhu của Cô Nhiên xuất hiện lại trên mặt, mặt tiến gần sát cha, Cô Nhiên nhẹ nhàng mở miệng:" Tiêu.. Nhiên nhi từ nay về sau sẽ kêu phụ thân là "Tiêu"…" tiếp theo chỉ thấy một gương mặt tiến dần tới , đôi môi lại bị người hôn xuống, lúc này đây Cô Nhiên dị thường phối hợp ôm cổ " Tiêu" , mở miệng nghênh đón đầu lưỡi bá đạo xâm nhập. Cô Nhiên quyết định sau này phải tìm hiểu xem, vì sao mỗi lần như vậy chính mình đều sẽ choáng váng , tim đập trong trống ngực lại nhanh như thế… còn có…giữa phụ tử trừ hôn ra còn có cái gì có thể làm … hắn muốn làm với phụ thân, làm với " Tiêu" …. (tư tưởng hết sức nguy hiểm…)

………………

" Ai! Thật sự là mệnh khổ a…người nào đó đem chuyện của mình đổ lên người khác, mà bản thân lại bồi giai nhân xuất ngoại du ngoạn… thiên lí ở chỗ nào a!" Long Thiên Hành hạ bút, ngưỡng lưng tựa vào ghế, đôi mắt thâm đen biểu hiện ra trong thời gian dài đã nghỉ ngơi không đủ.

" Kia có biện pháp gì, ai bảo người nào đó là lâu chủ, mấy kẻ chúng ta không nai ra làm thì còn như thế nào?" khẩu khí Lục Văn Triết thực lạnh, đôi mắt tuy không giống Long Thiên Hành đen như vậy, nhưng hai mắt sung huyết đồng dạng biểu hiện đã nhiều ngày vất vả .

" Lục đại ca, lần này sau khi tiểu Nhiên trở về ta sẽ nói cho hắn, nếu khi nào hắn chuẩn bị xuất môn nhất định phải nói cho ta trước tiên , ta sẽ đi ra ngoài tị nạn." Phong Nham nằm trên nhuyễn y (ghế mềm) với một tư thế bất nhã , tiếp đó nhìn về phía huynh trưởng của mình đang nghiêm túc cúi đầu chịu khổ, trong lòng dị thường khâm phục.

" Tiểu Nhiên là muốn trở về tế bái lão cha hắn, cha đi theo cũng là nên." Đối với hành động của cha, Phong Hải dị thường bình thản, đối với Cô Nhiên hắn thủy chung nghĩ thấy hai huynh đệ bọn họ còn thua thiệt nhiều lắm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!