Chương 9: (Vô Đề)

Lưu Quyền bỗng nhiên ngẩng đầu lên, như thể mọi loại cảm xúc lẫn lộn trong đó: "Đó không phải con gái tôi. Con gái tôi giờ vẫn đang đi du lịch ở nước ngoài. Hôm qua nó còn nhắn tin cho tôi. Các người chắc chắn đã nhầm rồi?"

Cố Nguyên đứng bên cạnh, khoanh tay trước ngực, lạnh nhạt nói: "Chúng tôi đã lấy mẫu vân tay của nạn nhân, xác nhận đúng là Lưu Vân. Nếu ông còn nghi ngờ, có thể làm giám định quan hệ cha con."

Nhưng Lưu Quyền không nghe lọt tai, cảm xúc cực kỳ kích động: "Không thể nào! Con gái tôi vẫn đang ở nước ngoài, sao có thể chết được! Các người đừng tùy tiện đem một cái xác ra lừa tôi!"

Vụ án đang gấp, Vương Nhạc cảm thấy không thể tốn quá nhiều thời gian trên người Lưu Quyền, cố ý cao giọng, nói: "Ngài Lưu! Tôi mặc kệ ông là ai, đã đến cục cảnh sát thì phải phối hợp điều tra! Lý Mông, đưa ông ấy đến phòng thẩm vấn số 5, cho ông ấy bình tĩnh lại!"

Lưu Quyền lập tức nói: "Tôi không đi phòng thẩm vấn! Công ty còn cả đống tài liệu chờ tôi ký! Không rảnh ở đây lãng phí thời gian với các người!"

Xung quanh là một nhóm cảnh sát hình sự, nhưng Lưu Quyền không hề xem ai ra gì, hất mạnh một cảnh sát bên cạnh ngã nhào xuống đất: "Tôi nói cho các người biết, hôm nay ai cũng đừng hòng cản tôi! Cho dù lãnh đạo các người đến cũng phải nhường tôi ba phần, đừng ép tôi!"

"Không thể để ông ta đi!" Vương Nhạc cảm thấy có gì đó bất thường: "Có chuyện gì thì tôi chịu trách nhiệm!"

Thấy một nhóm người chắn trước mặt, Lưu Quyền nóng nảy: "Không uống rượu mời mà thích uống rượu phạt hả?"

Ông ta rút điện thoại ra, gọi cho một nhân vật lớn nào đó.

Vương Nhạc thở dài, bước lên đoạt lấy điện thoại: "Điện thoại này tạm thời tôi sẽ giữ cho ông."

Lưu Quyền: "Cậu!"

Vương Nhạc: "Cậu cái gì mà cậu. Đây là địa bàn của tôi!" Nói xong anh liếc mắt ra hiệu cho Lý Mông: "Đưa ông ta đến phòng thẩm vấn!"

Lưu Quyền vẫn định đi ra, nhưng bị Lý Mông chặn lại. Với chiều cao 1m88, Lý Mông đứng chắn trước mặt, hung dữ hỏi: "Ông định đi đâu?!"

Biểu cảm trên mặt Lý Mông nói rõ với Lưu Quyền rằng, nếu ông còn dám bước thêm một bước, đối phương sẽ lập tức khống chế ông.

Trước áp lực về chiều cao và thể lực, Lưu Quyền không nói thêm gì.

"Cần tôi mời ông vào phòng thẩm vấn sao?!" Lý Mông lớn tiếng nói.

Lưu Quyền trừng mắt căm hận nhìn Lý Mông, cuối cùng chẳng nói gì, lặng lẽ bị đưa vào phòng thẩm vấn số 5.

Vương Nhạc đưa điện thoại của Lưu Quyền cho Mộng Lan: "Thấy chưa, tình huống đặc biệt thì phải dùng cách đặc biệt, đừng nói lý. Có những người vốn dĩ không thể nói lý được."

Mộng Lan nhanh chóng xác minh thân phận của Lưu Quyền: "Lưu Quyền là Chủ tịch Tập đoàn Hằng Mục ở thành phố Nham Hải. Công ty này chủ yếu kinh doanh xuất nhập khẩu, ở trong và ngoài nước đều có nhiều công ty con."

Lý Mông: "Đã làm tới Chủ tịch mà sao nhìn hấp tấp vậy?"

Vương Nhạc: "Đừng coi thường ông ta, người làm Chủ tịch đều là cáo già cả!"

Lưu Quyền đã bị khống chế, đám đông xung quanh cũng giải tán. Một vài phóng viên tiếc nuối cầm máy ảnh than phiền vì chẳng chụp được bóng dáng nào.

Cố Nguyên quay lại văn phòng. Trong áo blouse trắng, trông cậu trắng trẻo và mềm mại, hoàn toàn khác với cảm giác khi mặc đồ tông đen.

Người đàn ông 27 tuổi, trên mặt vẫn đầy collagen, nhìn như một thực tập sinh pháp y ngây ngô mới vào nghề.

Cố Nguyên vừa ngồi xuống, Mặc Lâm ôm một chậu hoa đi vào, đặt ở nơi có ánh nắng chiếu tới, lại mở cửa sổ, khiến không khí trong phòng lưu thông hơn.

Đảm bảo mọi thứ hoàn hảo xong, anh chỉnh lại vest, ngồi xuống, mỉm cười: "Người cũng như cây, đều cần ánh nắng. Ánh nắng giúp não tiết dopamine, tạo cảm giác vui vẻ… Chậu hoa đá này nhìn rất giống em, đúng không?"

Cố Nguyên liếc chậu hoa trên bệ cửa sổ. Hoa trông rất đặc biệt, cánh hoa nhỏ màu trắng mảnh mai tụ lại như chiếc ô, giữa có một chùm nhụy vàng nhạt. Hoa nhỏ xinh, trong chậu có hơn chục bông, nở sát lớp sỏi.

Mặc Lâm: "Nó còn gọi là "hòn đá có sự sống". Loài hoa này có nhiều màu, nhưng anh thấy màu trắng giống em nhất. Trước khi nở, nó nhìn chẳng khác gì hòn đá. Nó sống ở vùng sa mạc khô cằn, sức sống rất mạnh mẽ. Khi cây non mọc lên sẽ thay lớp vỏ cũ, bông hoa nở như sự sống chui ra từ khe đá."

Nghe Mặc Lâm nói một hồi, Cố Nguyên lạnh lùng chen vào: "Em không biết chăm hoa."

Mặc Lâm: "Nó không cần em chăm đâu. Chỉ cần để ở bệ cửa, thỉnh thoảng tưới nước là được."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!