Vương Nhạc gọi đồ ăn bên ngoài cho tất cả những người đang làm thêm giờ. Mọi người quây quanh hai chiếc bàn ghép lại mà ăn tối. Món ăn khá phong phú, dù phải vận chuyển suốt hơn mười cây số, bày biện vẫn khá bắt mắt.
Mặc Lâm bẻ đôi đôi đũa dùng một lần, gạt sạch mảnh vụn gỗ ở hai đầu rồi đưa cho Cố Nguyên đang thất thần: "Vẫn nghĩ chuyện của Trương Giai à?"
"Ừm."
Từ khi bắt đầu nghi ngờ Trương Giai, đầu óc Cố Nguyên cứ tự động vận hành, cậu càng nghĩ càng thấy Trương Giai có vấn đề, nhưng hiện tại không có bằng chứng nào chứng minh Trương Giai liên quan đến cái chết của Viên Lộ.
Viên Lộ từng bị bắt cóc trước khi chết, nhưng cha mẹ của cô bé không hề bỏ tiền chuộc người, tại sao Viên Lộ lại xuất hiện trong cửa hàng cá cảnh vào đêm Giáng Sinh?
Nếu Trương Giai là hung thủ, thì đêm hôm đó cô ta nhất định phải có mặt ở cửa hàng cá cảnh, nếu tìm được bằng chứng chứng minh cô ta xuất hiện ở đó, sẽ có thể liệt cô ta vào danh sách nghi phạm số một.
Vì mải suy nghĩ sự tình ở trong lòng, Cố Nguyên không ăn được bao nhiêu, sau khi ăn cơm xong, cậu đi lên sân thượng tầng hai đứng trầm ngâm, gió đêm hơi lạnh, tạt vào mặt khiến cho toàn bộ đầu óc người ta càng thêm tỉnh táo.
"Thầy Cố, đội trưởng có việc tìm anh." Trịnh Mậu bất ngờ xuất hiện trên sân thượng. "Hình như vụ án có tiến triển rồi."
Cố Nguyên: "Biết."
Vương Nhạc gọi mọi người đến phòng họp, thường thì chỉ khi nào vụ án có bước đột phá lớn, anh mới tập hợp đông người thế này để thảo luận.
Khi Cố Nguyên và Mặc Lâm đến, gần như mọi người đã ngồi đủ, thấy người đến gần hết, Vương Nhạc bắt đầu ngay:
"Ba tờ tiền này là do nghi phạm dùng để đưa cho chủ quán hoa quả lúc mua táo vào đêm Giáng Sinh đó, chúng tôi đã tìm được vài dấu vân tay của Trương Giai trên đó.
Ngoài ra, trên tờ tiền còn dính tảo cát, loại tảo này trùng khớp với tảo trong cửa hàng cá cảnh. Vì vậy, tôi cho rằng Trương Giai chính là hung thủ sát hại Viên Lộ."
Lời vừa dứt, phòng họp lập tức vang lên tiếng bàn tán sôi nổi. Cố Nguyên và Mặc Lâm chỉ liếc nhìn nhau mà không nói gì.
"Nhưng đội trưởng, động cơ giết người của Trương Giai là gì?" Lý Mông hỏi.
Vương Nhạc: "Trương Giai và Viên Cường ở bên nhau nhiều năm nhưng không chịu đi đăng ký kết hôv, vì Viên Cường từng có một đời vợ và còn có một đứa con gái. Gần đây cô ta đột nhiên đồng ý đăng ký kết hôn với Viên Cường, vì sao? Tôi cho rằng cô ta đã sớm biết Viên Lộ chết rồi."
"Đúng là một động cơ hợp lý." Lý Mông nói tiếp: "Còn theo điều tra, một tuần trước Trương Giai bất ngờ đi cắt tóc ngắn, rất có thể là để tránh bị nhận ra."
"Hơn nữa Trương Giai không chịu được ánh sáng mạnh, phải đeo kính râm, đặc điểm này cũng phù hợp với nghi phạm." Mộng Lan bổ sung.
Cuối cùng, quan điểm gần như nghiêng hẳn về một phía, hầu hết mọi người đều cho rằng Trương Giai chính là hung thủ.
Nhưng trong phòng thẩm vấn, Trương Giai kiên quyết phủ nhận tội giết người, vừa khóc vừa nói: "Tôi nhát gan như vậy, sao có thể giết người được chứ! Tôi chưa bao giờ mua táo, đêm Giáng Sinh ngày đó tôi luôn ở nhà chờ Viên Cường về!"
Nhưng cảnh sát hình sự trong tay đã có chứng cứ thép, đang chuẩn bị thủ tục khởi tố Trương Giai.
Viên Cường biết tin vợ mình là hung thủ thì cúi đầu, vò đầu bứt tóc của mình: "Sao lại thành ra thế này, vì sao lại thành ra thế này?!"
Anh ta giống như thật sự chìm trong sự tự trách sâu sắc, Cố Nguyên cảm thấy, anh ta thật sự yêu Trương Giai, ít nhất phản ứng khi biết Trương Giai là hung thủ còn dữ dội hơn khi nhận tin Viên Lộ chết.
Lý Mai khi biết hung thủ là Trương Giai thì lập tức bật dậy khỏi ghế: "Con đàn bà đáng chết ngàn dao này, phá hoại gia đình của tôi, lại còn giết con gái tôi, tôi làm ma cũng không tha cho nó!"
Cô ta cũng giống Viên Cường, khi biết hung thủ là Trương Giai thì kích động hơn cả lúc nghe tin Viên Lộ chết. Bỗng nhiên diễn vai mẹ con tình cảm sâu nặng, bật khóc mất kiểm soát.
Vương Đào khi biết hung thủ là Trương Giai thì lại không có quá nhiều biến động cảm xúc, trông hắn ta đầy bi quan: "Tôi nhớ con bé, tại sao mọi người không tin tình cảm của chúng tôi là thật?"
Dĩ nhiên Lý Mông không tin một bé gái chín tuổi có thể yêu một người đàn ông lớn hơn mình ba mươi tuổi. Anh chỉ tin rằng gã này sẽ bị khởi tố và chịu sự trừng phạt của pháp luật.
Vụ việc coi như tạm khép lại, mọi người đều có thể về ngủ một giấc yên lành.
Cố Nguyên cũng lên giường từ sớm, ngủ rất say, nửa đêm, cậu nằm mơ thấy một giấc mơ.
Trong mơ, Viên Lộ ôm một chiếc bể cá thủy tinh bước vào cửa hàng cá cảnh, trong bể là con cá chết màu đỏ rực, trông như một ngọn lửa đang bùng cháy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!