Chương 5: (Vô Đề)

Cố Nguyên đeo khẩu trang và găng tay cao su, kéo khóa mở chiếc bao dệt màu đỏ. Một luồng mùi máu tanh nồng nặc xộc thẳng vào khứu giác cậu, mùi vị này quá quen thuộc. Chỉ cần ngửi cũng biết, người này vừa mới chết không lâu.

Thi thể trong bao dệt giống như một con búp bê Barbie bị bỏ rơi, sở hữu vóc dáng mảnh mai cân đối. Mỗi tấc da thịt đều đang kể cho người xung quanh biết cô khi còn sống trẻ trung và quyến rũ đến nhường nào.

Thế nhưng lúc này thi thể ấy lại bị nhét bừa bộn, cuộn tròn trong chiếc bao dệt, dùng chính cơ thể mình để kể về cảnh ngộ thảm khốc, như đang chờ có người phát hiện và đòi lại công bằng cho cô.

Cố Nguyên nhận thấy thi thể đang cuộn trong bao nhựa với một tư thế kỳ lạ, rõ ràng là bị ai đó ép mạnh nhét vào. Trên tóc còn dính máu tươi đã đông nửa chừng, phần đuôi tóc quấn quanh cổ. Nếu ngũ quan của cô không bị phá hủy, lúc này chắc chắn vẫn còn vẻ chết không nhắm mắt.

Cố Nguyên nhẹ nhàng nâng đầu nạn nhân lên. Khoảnh khắc cậu nhấc đầu, phần da thịt ở cổ theo động tác mà bị kéo bật lên.

Do da bị kéo căng, một phần thịt từ cổ đã bong ra, nhưng chưa tách hẳn, giống như tấm vải rách vẫn còn vương vất, treo lơ lửng trên lớp da bị tổn thương. Bên dưới lớp da ấy, khí quản trắng bệch và xương lộ ra rõ ràng, trông chẳng khác nào con vịt ở chợ chưa bị chặt đứt cổ, da thịt đã tách, nhưng xương vẫn còn liền.

Phía sau vang lên tiếng thở dài không nỡ nhìn. Chàng cảnh sát trẻ mới vào nghề Trịnh Mậu vốn định đứng gần thần tượng của mình là thầy Mặc, không ngờ lại vô tình nhìn thấy cảnh tượng này. Dù có chết cậu ta cũng không dám bước thêm một bước nào nữa.

Cảnh tượng này còn kinh hoàng hơn cả ma quỷ được làm kỹ xảo trong phim.

Dù phần lớn cảnh sát hình sự trước khi đến đây đều đã xem ảnh của nạn nhân, nhưng khi tận mắt thấy hiện trường vẫn bị sốc.

Hung khí đâm rất sâu, đường viền xương lộ ra rõ rệt, chẳng rõ lúc còn sống nạn nhân đã phải chịu bao nhiêu nhát dao.

Cố Nguyên nhận thấy các vết thương trên mặt không có phản ứng sinh tồn (1), cậu thở phào một hơi. Điều này cho thấy những vết thương trên mặt đều gây ra sau khi nạn nhân chết.

Có thể khẳng định hung thủ đã phá hủy khuôn mặt nạn nhân sau khi cô đã chết.

Cố Nguyên chú ý đến vết thương ở cổ, động mạch cổ bên dưới da bị cắt đứt, xung quanh có phản ứng sinh tồn nhẹ. Nhận định ban đầu, đây chính là vết thương chí mạng. Kết hợp với biểu hiện thiếu máu trên da, Cố Nguyên đã xác định được nguyên nhân cái chết của cô gái.

Cố Nguyên: "Nguyên nhân tử vong là do sốc mất máu vì động mạch cổ bị cắt đứt. Những vết thương trên mặt đều được gây ra sau khi chết."

Mặc Lâm đứng sau lưng Cố Nguyên, khoanh tay nhìn thi thể trước mặt, chìm trong suy nghĩ sâu xa.

Trên người nạn nhân có dấu vết bị trói, không giống giết người do bộc phát cảm xúc (2). Cách giết này khiến người ta lập tức nghĩ đến thù hận, hoặc giết người do lệch lạc nhân cách.

Mặc Lâm nhớ lại cuộc trò chuyện với hung thủ. Anh có thể cảm nhận rõ ràng hung thủ vẫn rất lý trí, suy nghĩ mạch lạc, không giống kẻ lệch lạc nhân cách hay bệnh tâm thần. Vậy khả năng đây là vụ giết người vì thù hận sẽ lớn hơn.

Trong lúc mọi người đang bàn luận, Cố Nguyên cẩn thận kiểm tra các vết thương trên mặt nạn nhân. Những vết này đều đâm rất sâu, kỳ lạ là gần như mỗi nhát đều chồng lên nhau, giống như nhiều nét gạch chéo thành hình chữ "gạo" () xếp chồng, các vết thương giao nhau như thể hung thủ cố ý tạo thành, rất khó tìm được các vết song song.

Nhưng có thể xác định rằng vết chí mạng ở cổ và các vết thương trên mặt gây ra sau khi chết đều dùng cùng một loại hung khí.

Các vết thương này có chiều dài cố định, khoảng 3 cm, nhưng độ sâu thì không đồng đều, có vết sâu có vết nông.

Tổng thể mà nói, vết thương trên mặt rất hỗn loạn, thậm chí nhãn cầu cũng bị đâm thủng. Chất dịch và máu trong hốc mắt hòa lẫn với nhau, vô cùng thê thảm.

Cố Nguyên đành bỏ qua việc tìm kiếm ở vùng vết thương dày đặc, tập trung quan sát vùng ít vết hơn.

Ở vị trí xương hàm nối với cổ có ít vết thương hơn, nên nhìn rõ hơn. Cố Nguyên phát hiện các vết này trông rất đặc biệt.

Lý Mông cầm đèn pin hỗ trợ chiếu sáng cho Cố Nguyên, hai người đứng sát nhau. Mặc Lâm cảm thấy mình buộc phải chen vào, bèn lên tiếng: "Cảnh sát Lý, anh phát hiện được gì à?"

Đôi mắt nhạt màu ánh lên chút ý cười, hoàn toàn không hợp với không khí nghiêm trọng của hiện trường.

Lý Mông đưa đèn pin cho người bên cạnh, bước tới nói chuyện phiếm với Mặc Lâm: "Tôi chẳng nhìn ra gì cả. Thấy Cố Nguyên chăm chú quá, tưởng cậu ấy phát hiện ra điều đó gì!"

Cố Nguyên vẫn tiếp tục kiểm tra thi thể, gương mặt đeo khẩu trang không để lộ biểu cảm thừa, nghiêm túc như thường lệ: "Hai người làm tôi phân tâm."

Hai người bị gọi tên nhìn nhau, không nói thêm câu nào, đưa mắt trở lại trên người Cố Nguyên.

Cố Nguyên tập trung nhìn vào một vết thương đặc biệt ở cổ nạn nhân. Vết này giống như những cánh hoa xếp chồng lên da, từng cánh hoa có đường viền rõ ràng.

Cậu hiếm khi thấy loại vết thương này. Hình dạng giống chữ "Y" in hoa. Có lẽ khi rút hung khí ra, da thịt bị kéo theo hướng ra ngoài, nên ba mép da bị bật lên, tạo thành hình dáng giống một nụ hoa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!