Chương 46: (Vô Đề)

Mặc Lâm bị nhét vào tay một lá bùa cầu may, anh vừa định trả lại thì Tống Bình Bình đã đóng cửa, lên xe ngồi.

Anh quay đầu lại, thấy Cố Nguyên đang nhìn chằm chằm vào lá bùa trong tay mình, gương mặt lạnh đến cực điểm: "Vận khí của thầy Mặc đã đủ tốt rồi, chuyển vận nữa thì thành vận xui mất."

Mặc Lâm thầm nghĩ: Cái logic này nghe có vẻ không sai, nhưng sao lại thấy kỳ kỳ?

Anh bước ngang qua người Cố Nguyên, định đưa tay chạm vào tay đối phương, nhưng ngay khi hai bàn tay sắp chạm vào nhau, tay Cố Nguyên bất ngờ đổi hướng, nhét vào túi quần.

Mặc Lâm: "?"

"Lạnh quá à?"

Vậy ra là đối phương đợi lâu nên mất kiên nhẫn rồi sao?

Mặc Lâm lên xe, chỉnh nhiệt độ điều hòa trong xe cao hơn, để gió ấm thổi thẳng vào Cố Nguyên.

Gió ấm phả vào mặt, mắt Cố Nguyên cảm thấy hơi khô, không những không thấy dễ chịu hơn mà ngược lại còn bực bội hơn.

Giá như chỉ là vì lạnh thì tốt, ít ra cậu cũng sẽ không khó chịu thế này.

Cố Nguyên vô thức lấy từ túi quần ra một viên kẹo, bỏ vào miệng, hai giây sau lại lấy khăn giấy nhổ ra.

Mặc Lâm: "Sao vậy?"

Cố Nguyên: "Chua."

Lúc này Mặc Lâm mới thấy trên giấy gói có in hình quả chanh.

Anh khẽ cong khóe môi, như thể đã hiểu lý do đối phương đột nhiên nổi giận: "Anh có kẹo ngọt đấy, muốn không?"

"Không."

Cố Nguyên nói không, nhưng Mặc Lâm vẫn lấy từ túi ra một nắm kẹo  có đủ màu sắc.

Kẹo đủ các vị được anh xòe trong lòng bàn tay, muốn vị gì thì đều có vị đó, anh đã quen mỗi khi ra ngoài đều mua kẹo cho Cố Nguyên từ lâu, dần dần điều đó trở thành một thói quen: "Chọn một viên?"

Cố Nguyên liếc kẹo trong tay Mặc Lâm: "Không chọn."

Cố Nguyên không rõ rốt cuộc mình đang giận cái gì, chỉ biết là giờ nhìn thấy Mặc Lâm là thấy bực.

Mặc Lâm đút kẹo lại vào túi, yếu ớt nói: "Hay là… để em hỏi nhé?"

Cố Nguyên nghiêm giọng "Ừ" một tiếng: "Em hỏi."

Tống Bình Bình ngắm nghía nội thất sang trọng trong xe, trong lòng đầy phấn khích.

Một người đàn ông vừa lái xe sang, vừa đẹp trai lại ga lăng, đây là lần đầu tiên cô gặp.

Cố Nguyên nhìn vào gương chiếu hậu, giọng lạnh lùng: "Nghe nói cô từng đưa Viên Lộ đến nhà mình?"

"Ừm, cô bé có năng khiếu âm nhạc lắm!" Thái độ của Tống Bình Bình rõ ràng đã nhiệt tình hơn trước: "Đúng lúc thành phố có cuộc thi ca hát, tôi đăng ký cho nó. Nó đã đến ký túc của tôi tập hát một thời gian."

"Khi nào?"

"Hai tháng trước."

"Có đoạt giải không?"

"Được giải ba, với nó như vậy là rất tốt rồi!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!