Chương 44: (Vô Đề)

Bị Vương Nhạc phát hiện sơ hở ngay tại chỗ, Bạch Ngân có chút hoảng loạn, sắc mặt tái nhợt, trán rịn mồ hôi lạnh.

"Chúng tôi đi đến đó ngắm cảnh… không có lặn…" nước.

Lời còn chưa dứt, tiếng đập bàn vang lên khiến Bạch Ngân sợ đến im bặt.

"Cậu nghĩ cảnh sát là đồ ngu à?!"

Vương Nhạc không còn kiên nhẫn nghe Bạch Ngân bịa chuyện: "Nói một lần là đủ rồi, khai thật đi, rốt cuộc tại sao bỏ trốn?!"

Thấy Bạch Ngân vẫn không chịu mở miệng, Vương Nhạc định giăng bẫy: "Tôi cho anh biết một tin, chúng tôi đã tìm ra hung thủ thật sự giết Viên Lộ, cũng đã có chứng cứ buộc tội Lý Mai…"

Cố tình ghép hai chuyện lại nói cùng nhau, Vương Nhạc muốn để Bạch Ngân tự suy đoán lung tung.

Nói xong, anh dừng lại quan sát sắc mặt đối phương.

Ánh mắt Bạch Ngân dao động bất định, rõ ràng biết ẩn tình gì đó.

Vương Nhạc lập tức thêm phần chắc chắn, tiếp tục nói: "Nếu không thì làm sao chúng tôi có thể nhanh chóng bắt được các người như vậy? Giờ chúng tôi chỉ cần thêm một nhân chứng… Chỉ cần anh kể lại chuyện xảy ra trước khi Viên Lộ chết, giúp cảnh sát phá án, là có cơ hội xin giảm án!"

Bạch Ngân do dự một lúc, nhưng vẫn không nói.

Vương Nhạc lại thúc giục: "Lần này chắc chắn Lý Mai không thoát được, buôn lậu m* t**, toàn bộ tài sản sẽ bị tịch thu! Ngồi tù hơn chục năm đã là nhẹ, bị tù chung thân hay tử hình đều có thể xảy ra, anh giữ bí mật cho cô ta thì được lợi gì?"

Nói xong câu đó, Vương Nhạc thấy rõ Bạch Ngân càng thêm bồn chồn.

Hắn như đang cân nhắc thiệt hơn.

Nhân lúc đối phương chần chừ, Vương Nhạc lại châm lửa: "Còn cô bạn gái của anh, đừng làm lỡ dở đời người ta nữa, mười mấy năm tù, đợi đến khi anh ra ngoài, con của người ta cũng đã vào cấp hai rồi."

Nghe vậy, sắc mặt Bạch Ngân càng tệ hơn.

"Còn cha mẹ anh, nếu vẫn muốn báo hiếu thêm vài năm, thì hãy tranh thủ giảm án."

Vương Nhạc uống một ngụm trà, nói tiếp: "Từ lúc các người bị bắt, mọi chuyện sau đó đã không còn do các người quyết định nữa. Dù sao chúng tôi sớm muộn gì cũng phá án, con đường sáng tôi chỉ ra, anh tự mà suy nghĩ thật kỹ."

Có vẻ mấy câu cuối cùng đã lay động Bạch Ngân, cuối cùng hắn cũng lên tiếng: "Chiều ngày 23 tháng 12, Lý Mai bị bọn bắt cóc uy h**p, chúng đòi chúng tôi mang tiền đi chuộc con gái cô ta.

Vốn dĩ Lý Mai không định bỏ tiền ra, cô ta nói với Viên Cường, bảo hắn nghĩ cách. Viên Cường thì mặc kệ, nói Viên Lộ bị bắt ở chỗ Lý Mai, hắn không quan tâm.

Bọn bắt cóc không được như ý, lại gọi điện uy h**p, nói đã biết Lý Mai buôn m* t**, nếu không giao tiền sẽ tố cáo cô ta buôn lậu m* t**.

Vì liên quan đến chuyện buôn bán m* t**, Lý Mai tìm đến tôi, nhờ tôi cùng nghĩ cách.

Tôi kiểm tra đám tay chân bán hàng xung quanh, không tìm ra ai là người phản bội.

Cuối cùng, chúng tôi quyết định mang tiền đến gặp bọn bắt cóc, xem rốt cuộc chúng là ai.

Chúng tôi chuẩn bị sẵn tiền giả, nhét vào ba lô của Viên Lộ, rồi theo thỏa thuận, giấu nó ở cửa hàng cá cảnh."

Nghe đến đây, Vương Nhạc cau mày, lấy trong điện thoại ra tấm ảnh chiếc ba lô vớt được từ ao cá: "Là cái ba lô này à?"

Bạch Ngân nhìn một cái: "Đúng, chính là nó! Sao cái ba lô này lại ở chỗ các anh?!"

"Anh chỉ cần trả lời câu hỏi của tôi." Vương Nhạc cất ảnh đi: "Sau đó thì sao?"

"Sau đó… bọn bắt cóc bùng kèo, chẳng thèm đến lấy tiền!" Bạch Ngân tức tối nói: "Người của chúng tôi rình cả nửa ngày ở gần cửa hàng cá cảnh mà chẳng thấy bóng dáng bọn bắt cóc. Tối đó, Lý Mai nhận được điện thoại của chúng, bảo chúng tôi đem tiền giả về!

Tôi thấy ông chủ cửa hàng cá cảnh rất khả nghi, bèn cho người bao vây. Ai ngờ hắn nói mình nhận được một cuộc gọi lạ, bảo kiểm tra trong ba lô, lúc đó mới biết bên trong toàn là tiền giả."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!