Chương 43: (Vô Đề)

"Thích." Mặc Lâm nói xong chợt nhớ ra điều gì đó: "Mấy vết phồng rộp lần trước rộp trên ngón tay em là do làm quà phải không?"

Cố Nguyên không ngờ đã lâu như vậy mà Mặc Lâm vẫn nhớ chuyện mấy vết phồng rộp: "Không sao đâu."

"Đôi tay xinh đẹp thế này, cầm dao giải phẫu thôi anh cũng đã thấy xót." Mặc Lâm vừa nói vừa hôn nhẹ lên ngón tay của Cố Nguyên: "Quà này anh rất thích, nhưng lần sau đừng làm nữa."

Ngón tay Cố Nguyên vốn rất nhạy cảm, bị nụ hôn nóng bỏng và tinh tế lướt qua, mang đến cảm giác tê tê ngứa ngứa, cậu rút ngón tay mình lại: "Em thích làm kẹp cà vạt cho anh."

Mặc Lâm ngẩng lên, trong mắt tràn đầy ánh sao, nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy niềm vui rõ rệt: "Vợ ơi, anh yêu em!"

Cố Nguyên cũng khẽ cong khóe môi: "Em cũng yêu anh!"

Đôi môi dịu dàng từ sống mũi trượt xuống má, rồi từ má trở về khóe môi: "Thật sự rất yêu em…"

Mặc Lâm chỉ thấy lời nói đã không thể diễn tả hết tình cảm dành cho Cố Nguyên, môi, ngón tay và từng tấc da thịt anh đều muốn nhiệt liệt bày tỏ tình yêu, ngón tay nóng bỏng vuốt nhẹ dọc sống lưng Cố Nguyên: "Em sẽ rời xa anh chứ?"

Cố Nguyên hơi buồn ngủ, giọng nói mơ màng: "Con người ai cũng có sinh lão bệnh tử, sẽ có ngày em rời xa anh, rời khỏi thế giới này."

"Không đâu." Mặc Lâm nhẹ nhàng xoa ngón tay Cố Nguyên: "Anh sẽ đi trước em một bước."

Nói xong câu đó, Mặc Lâm nhận ra người trong lòng mình đã ngủ say, có lẽ vì quá mệt, trông giấc ngủ rất sâu.

Nhìn hơi thở đều đặn của đối phương, anh không kìm được mà xót thương, một lát sau, đôi mắt nhạt màu bỗng trở nên sâu thẳm: "Nếu thật sự có ngày đó, anh nhất định sẽ không để em biết

**

Sáng hôm sau, cục cảnh sát phát lệnh truy nã kẻ buôn m* t** Bạch Ngân trên toàn thành phố.

Hai tên tay sai bị bắt tối qua đã khai ra kẻ chủ mưu, vụ án tiến triển nhanh chóng.

Cố Nguyên đến cục cảnh sát từ sáng sớm, tinh thần phấn chấn, nguyên nhân là vì bình thường Mặc Lâm hay giày vò cậu tới nửa đêm, vậy mà đêm qua lại không kiềm được, đầu hàng sớm.

Cố Nguyên thì sảng khoái, còn Mặc Lâm nhìn cậu với ánh mắt có vẻ chưa thỏa mãn: "Áo blouse trắng trông cũng đẹp, anh nghĩ có thể sắm cho em một cái, mặc ở nhà."

Cố Nguyên: "Vậy à, thế sắm luôn dao giải phẫu nhé."

"Dao giải phẫu thì thôi đi, anh sợ làm em bị thương. "Mặc Lâm ôm eo Cố Nguyên từ phía sau, khẽ ngửi hương thơm bên tai cậu: "Vẫn chưa thấy đủ với mấy dấu vết đêm qua em để lại trên người anh sao?"

Đêm qua, lúc cảm xúc dâng trào, Cố Nguyên đã để lại mấy vết cào trên lưng Mặc Lâm, sau đó còn dùng răng cắn vai anh để lại mấy dấu răng.

Nhớ lại cảnh đêm qua, tai Cố Nguyên lập tức đỏ lên: "Bây giờ là giờ làm việc, anh tiết chế chút đi."

Mặc Lâm khẽ cười, anh vốn thích bộ dạng nghiêm túc nhưng tai lại đỏ bừng này của Cố Nguyên, vì nó khiến anh càng muốn làm gì đó hơn.

Anh ghé sát tai Cố Nguyên, khẽ hôn lên vành tai đỏ au của đối phương: "Chưa ăn đủ, đêm nay tiếp nhé?"

Tai Cố Nguyên càng đỏ: "Về phòng làm việc của anh đi, anh cứ thế này em không làm việc được."

Mặc Lâm đành tiếc nuối rời khỏi văn phòng pháp y.

Anh đi một vòng trong sảnh cục cảnh sát, không phải vì rảnh rỗi, mà chủ yếu để mọi người thấy chiếc kẹp cà vạt mà anh trân trọng.

Để phối hợp với kẹp cà vạt Cố Nguyên tặng, sáng nay anh đã dậy sớm, đứng trước gương thay đồ rất lâu.

Kẹp cà vạt được gắn một viên đá quý màu xanh đậm hình thoi, cắt gọt tinh xảo, nhìn ra được đã bỏ nhiều tâm sức để có.

Phần thân kẹp có khắc chữ cái riêng, tinh tế và kín đáo, không nhìn kỹ sẽ không thấy.

Cuối cùng anh chọn một bộ vest xanh đậm, phối cà vạt tối màu và khuy măng sét cùng tông.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!