Con người là loài động vật thiên về thị giác, khứu giác kém phát triển, nhưng điều đó không cản trở việc họ tận hưởng kh*** c*m mà một số mùi hương mang lại.
Ví dụ như hương thơm trên người Mặc Lâm có thể khiến Cố Nguyên cảm thấy khoan khoái, dưới sự k*ch th*ch của mùi hương đó, cơ thể Cố Nguyên bắt đầu điên cuồng tiết ra dopamine, khiến cậu choáng váng, như thể bản thân là một cỗ máy được mùi hương đánh thức, và mùi hương ấy chính là nguồn động lực.
Cố Nguyên cũng không rõ là do lời nói của Mặc Lâm mê hoặc hay vốn dĩ cậu đã muốn làm như vậy, tóm lại là cậu không suy nghĩ nhiều, dựa sát vào cơ thể đối phương, chậm rãi ngồi xuống…
Bàn tay nóng bỏng của Mặc Lâm nắm lấy gáy cậu, như thể muốn hòa tan cùng cậu, cơ thể theo nhịp thở mà không ngừng phập phồng. Dù đang giữa mùa đông lạnh giá, từng một đường gân mạch vẫn nóng ran, căng phồng, tiến bước trong làn hơi ẩm, đắm chìm trong khoảng không chật hẹp.
Làn sóng ấm áp cuốn trôi cậu, tầm mắt dần dần mờ ảo như mây khói, niềm vui đôi khi khiến người ta run rẩy, sự ấm áp cũng vậy.
Đôi mắt hẹp dài khẽ nheo lại, Mặc Lâm nâng mặt Cố Nguyên lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng v**t v*: "Được rồi."
Cố Nguyên nâng mắt lên, ánh mắt thoáng hiện lên nét thất vọng: "Còn chưa đủ?"
Mặc Lâm khẽ cười, hít sâu một hơi rồi thở ra nặng nề, sau quá trình kìm nén vừa rồi, khóe mắt anh đã hơi đỏ lên: "Anh đâu nói là chưa đủ, chỉ là nghĩ nên dừng lại một chút."
Nhưng Cố Nguyên không chịu nhượng bộ.
Những ngón tay thon dài bỗng nhiên siết chặt, giữ chặt lấy sau gáy Cố Nguyên, anh do dự không biết nên đẩy ra hay tiếp tục, nhưng rồi âm thanh triền miên kia chiếm trọn đầu óc, khiến các khớp ngón tay co lại, như thể bước chân vào vực sâu.
Cơ thể lập tức bật đèn đỏ cảnh báo, nhịp tim duy trì ở mức cao, như sắp phá vỡ giới hạn.
Trong cuộc giằng co và xé rách nội tâm ấy, dường như có thứ gì đó nứt toác, phá tan xiềng xích của linh hồn.
Mặc Lâm đau đầu như muốn vỡ tung, nhưng nhịp tim không hề giảm xuống, ngược lại càng lúc càng nhanh, tiến vào vùng lãnh địa xa lạ ngay cả với anh.
Cảm giác trơn mượt quấn chặt lấy anh và Cố Nguyên, hàn kín không kẽ hở, không thể thoát ra, chỉ có thể cùng nhau rơi vào vực sâu.
Bàn tay đặt sau gáy Cố Nguyên bỗng mất kiểm soát, bóp chặt lấy cổ cậu!
Cố Nguyên theo phản xạ khẽ rên lên một tiếng, lực tay của Mặc Lâm rất mạnh, bóp đến mức cậu không thể nói thành lời.
Mặc Lâm cụp mắt nhìn xuống Cố Nguyên, ánh mắt đỏ rực như sắp rỉ máu, cảm xúc thay đổi rõ rệt đến mức có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Anh ấy… mất kiểm soát rồi?
Đó là ý nghĩ đầu tiên vụt qua trong đầu Cố Nguyên, lúc này, Mặc Lâm trở nên thật xa lạ, một trạng thái mà cậu chưa từng thấy.
Đây là điều sớm muộn gì cậu cũng phải đối mặt, yêu anh thì phải chấp nhận tất cả mọi thứ thuộc về anh, Cố Nguyên đã chuẩn bị tâm lý từ lâu.
Trước sự áp chế mạnh mẽ, Cố Nguyên hoàn toàn ở thế yếu.
Cậu cố gắng chống trả nhưng không thể thoát ra, lúc này, Mặc Lâm như một quả bom hẹn giờ, không biết sẽ nổ tung lúc nào.
Lực tay của Mặc Lâm siết chặt, giọng nói cũng gay gắt: "Anh đã nói rồi, đừng cố tìm hiểu anh!"
Cố Nguyên gắng chống lại sức ép ở cổ, cố phát ra tiếng: "Tiểu Thất?"
"Tiểu Thất? Em còn đặt tên cho hắn?" Mặc Lâm tỏ vẻ rất bất mãn: "Hắn xứng đáng có tên sao?"
"Anh… khụ khụ…" Cố Nguyên bị bóp đến rơi nước mắt, không kìm được ho sặc: "Anh không phải Tiểu Thất?"
"Em rất nhớ hắn?" Gương mặt và giọng nói của Mặc Lâm cùng trầm xuống, lực tay lại càng mạnh hơn.
"Không phải…" Cổ Cố Nguyên lại bị siết chặt, vì đau đớn mà móng tay cậu cắm sâu vào cánh tay Mặc Lâm: "Buông ra…"
Cậu gần như không thở nổi: "Buông ra…"
Trước phản ứng cầu sinh của đối phương, Mặc Lâm dần dần bình tĩnh lại, lực bóp cổ cũng từ từ nới lỏng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!