Chương 4: (Vô Đề)

Vì vậy lần đó sau khi Mặc Lâm trở về, thái độ nhận lỗi vô cùng thành khẩn, nhưng Cố Nguyên lại không định cho anh một bậc thang để xuống, kiên quyết ở lại phòng trực ban.

Mặc Lâm vốn thông minh lanh lợi, bỗng nhiên lại bó tay trước Cố Nguyên. Để vợ ngoan ngoãn về nhà, anh quyết định tự bỏ tiền cải thiện điều kiện sinh hoạt của phòng trực ban ở cục cảnh sát.

Nhìn đám công nhân mang vật liệu sửa chữa đứng trước cửa phòng trực ban của mình, cả người Cố Nguyên âm u. Trớ trêu thay, đám thợ sửa lại chẳng biết nhìn sắc mặt, cứ khăng khăng bắt đầu thi công từ phòng trực của cậu.

Mọi chuyện xảy đến quá đột ngột, Cố Nguyên không hiểu vì sao không thông báo trước, khiến cậu hoàn toàn không kịp chuẩn bị tinh thần.

Cậu buộc phải dọn đồ, xách hành lý sang phòng bên cạnh.

Cố Nguyên đẩy cửa phòng trực ban bên cạnh, một đám đàn ông vừa tắm xong, tr*n tr** ngồi trên giường tầng, trên giường trên còn thò ra một cái chân lông lá rậm rạp. Tất cả đồng loạt quay sang nhìn cậu, giống hệt một bầy chó săn đang nhìn con cừu non trắng nõn.

Cố Nguyên thầm nghĩ: Đây là nơi khủng khiếp gì thế này?

Cuối cùng, cậu chỉ còn cách kéo vali về nhà.

Nghĩ đến chuyện Mặc Lâm ở lại mấy ngày rồi lại đi, cậu lại phải mất một khoảng thời gian dài để quen với cuộc sống một mình, trong lòng liền thấy bực bội. Cách cậu giải quyết chính là tự khép mình lại, không tiếp nhận bất kỳ sự quấy nhiễu nào từ bên ngoài.

Khi Cố Nguyên tự khép kín, cậu sẽ không nghe lọt tai bất kỳ điều gì, giống như một nhà giam đóng chặt, người ngoài không vào được, người bên trong không ra.

Dù Mặc Lâm giỏi giao tiếp đến đâu cũng chẳng làm gì được trước một Cố Nguyên như vậy. Thế nên cách làm quen thuộc của anh là đánh vào cơ thể đối phương, lợi dụng ưu thế có thể khiến đối phương xuất hiện phản ứng sinh lý, ôm người lên giường, rồi từng chút một tháo gỡ, lắp ghép lại.

Mặc Lâm bỗng rẽ hướng, lái xe đến một nơi hẻo lánh.

Anh hạ cửa kính xe xuống, gió đêm ùa vào, mùi cỏ non tràn ngập không khí, tiếng côn trùng kêu rả rích trong bụi cỏ cũng len vào tai.

"Anh làm gì vậy?" Cố Nguyên nhíu mày: "Hiện trường vụ án không ở đây."

Mặc Lâm chống tay lên cửa kính, nhắm mắt cảm nhận làn gió mát đêm khuya, rồi mở mắt, nhìn thấy bầu trời đầy sao, khóe môi cong lên một đường.

Cố Nguyên ngắm nhìn gương mặt nghiêng của Mặc Lâm, chiếc cổ trông thật hấp dẫn, lồng ngực bên dưới cổ áo sơ mi và cà vạt có vẻ rắn chắc hơn, yết hầu của đối phương nhìn từ góc nào cũng đẹp.

Cố Nguyên cũng ngước nhìn bầu trời sao: "Anh định nói gì à?"

"Hai tháng cuối cùng, anh sẽ xử lý xong chuyện của mình." Mặc Lâm nói: "Chuyện của Đoạn Dương khiến anh trở nên rất bị động, để đổi lại, anh phải phục vụ tổ chức vô điều kiện trong vòng hai năm. Hai năm đó sắp hết rồi."

Cố Nguyên ừ một tiếng, không nói thêm gì.

Ngón út dài của Mặc Lâm khẽ móc lấy ngón út của Cố Nguyên: "Không lừa em đâu, móc ngoéo nhé?"

Giọng Mặc Lâm nghe hơi trẻ con: "Anh hát bài em thích nhất cho em nghe nhé?"

Cố Nguyên không lên tiếng, Mặc Lâm mặc định là đối phương đồng ý.

Giọng trầm thấp vang bên tai, hát một khúc tình ca dịu dàng, mỗi âm tiết như muốn chui thẳng vào tim người nghe.

Cố Nguyên nhắm mắt, nhớ lại từng chút từng chút những lúc Mặc Lâm đối tốt với mình.

Cậu nhắm mắt lặng lẽ lắng nghe, đợi đến khi Mặc Lâm hát xong, cậu vẫn còn chìm đắm trong giọng nói trầm ấm của đối phương.

Đôi môi mềm nóng áp lên môi cậu, môi lưỡi như muốn cạy mở tâm hồn khép kín, hơi thở nồng nhiệt như muốn xâm chiếm lãnh địa. Cuối cùng Cố Nguyên vẫn thỏa hiệp với cơ thể mình, đáp lại nụ hôn ấy.

Cảm nhận được sự đáp lại, lòng bàn tay Mặc Lâm nhẹ nhàng nâng cằm đối phương, làm sâu thêm nụ hôn khó khăn mới có được.

Anh dồn hết cảm xúc vào nụ hôn này, cho đến khi đầu lưỡi nếm thấy một tia mùi máu tanh nhàn nhạt mới bừng tỉnh.

Sau đó anh cúi xuống c*n v** c* Cố Nguyên một cái.

Cố Nguyên chỉ cảm thấy da thịt đau rát, nhưng ánh mắt lại trở nên dịu dàng: "Sao còn cắn người?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!