Một cửa hàng tên là "Thâm Lam Thủy Tộc" xuất hiện trong tầm mắt của Cố Nguyên, trên cửa kính của cửa hàng treo tấm biển "Tạm ngừng kinh doanh", khóa lại bằng ổ khóa chữ U.
Cố Nguyên nhìn qua cửa kính vào bên trong, phát hiện đồ đạc gần như đã được dọn sạch, chỉ còn mấy ổ cắm điện rơi trên sàn.
Cậu chú ý thấy trên cửa kính dán thông tin sang nhượng cửa hàng cùng một dãy số điện thoại.
Cậu lập tức lấy điện thoại bấm gọi.
Chuông reo vài tiếng, đầu dây bên kia có một người đàn ông bắt máy: "Xin chào?"
Cố Nguyên vừa mở miệng đã nói thẳng: "Tôi là cảnh sát."
Người kia giật mình, giọng căng lên: "Cảnh sát? Có chuyện gì vậy?"
Cố Nguyên: "Mặt bằng của anh có liên quan đến một vụ án mạng, mong anh hợp tác điều tra."
Người kia kinh ngạc: "Án mạng? Không phải… án mạng thì liên quan gì đến cửa hàng của tôi? Giờ mấy cuộc gọi lừa đảo đổi phong cách à? Đúng là thần kinh!"
Nói xong, hắn cúp máy cái rụp.
Cố Nguyên bị câu nói của đối phương làm sững người, mắt trừng to.
Lý Mông hỏi: "Sao thế?"
Cố Nguyên: "Hắn cúp máy tôi."
Lý Mông: "Không sao, để Mộng Lan gọi cho thằng ngu đó!"
Hai mươi phút sau, một người đàn ông thấp bé chạy tới: "Hai đồng chí cảnh sát, lúc nãy xin lỗi nhé, tôi tưởng là lừa đảo qua điện thoại!"
Người đàn ông lập tức mở ổ khóa chữ U, kéo cửa kính ra. Một mùi hôi thối khó chịu lập tức xộc vào.
Cố Nguyên lập tức cảnh giác, bước vào bên trong, càng đi sâu, mùi hôi càng nồng nặc.
Cho đến khi cậu nhìn thấy một con cá to cỡ nắm tay nằm trong chiếc bể cá khô cạn.
"Ủa? Ở đây từ khi nào lại có thêm cái bể cá này vậy? Tôi nhớ cá trong bể đều xử lý hết rồi mà!" Người đàn ông vừa bịt mũi vừa nhìn chiếc bể cá dưới đất đầy nghi hoặc.
Con cá đã bị giòi bâu kín, giòi trắng bò đầy cả bể, người đàn ông lấy một túi nilon đen từ trên tủ, định cho cả bể vào rồi đem vứt.
"Khoan đã." Cố Nguyên ngăn lại động tác tiếp theo của người đàn ông, tiến sát về phía bể cá.
Qua lớp kính, cậu nhìn thấy từng mảng vảy cá màu đỏ.
"Kỳ lạ thật…" người đàn ông vẫn không nhớ nổi vì sao con cá này lại ở đây.
"Trong cửa hàng các anh, có phải còn một cô bé không?" Cố Nguyên hỏi.
"Cô bé?" Người đàn ông lắc đầu "Không có cô bé nào cả, từ trước đến giờ chỉ có một mình tôi."
Cố Nguyên và Lý Mông đồng loạt trầm ngâm.
Thấy hai người có vẻ không tin, người đàn ông bổ sung: "Mặc dù cửa hàng này chỉ mình tôi quản lý, nhưng bình thường cũng có nhiều khách tới. Trong số khách đó có hay không cô bé mà các anh nói thì tôi không rõ."
"Anh có ấn tượng với cô bé này không?" Lý Mông mở điện thoại tìm ảnh của Viên Lộ.
"Có! Cô bé này hay tới cửa hàng tôi xem cá lắm!" Nói xong, người đàn ông nhíu mày "Lần nào đến cũng đứng trước bể cá sinh thái rất lâu, nhưng chưa bao giờ mua gì."
Rồi hắn nghi hoặc hỏi: "Cô bé này xảy ra chuyện gì à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!