Mặc Lâm: "Ờm… nói chính xác thì, là em đã dùng máy tính bảng của anh để xem…"
"Thầy Mặc bây giờ đã bắt đầu phân chia anh tôi rồi à?" Cố Nguyên chưa đợi đối phương nói xong, đã giận dữ lôi chuyện tài sản chung của vợ chồng ra tranh luận với Mặc Lâm.
Mặc Lâm rất biết điều, im lặng chờ Cố Nguyên nói tiếp.
"Để tránh lấy nhầm, sau này anh đừng dùng cùng mật khẩu với tôi nữa."
Cố Nguyên vừa nói câu không phân biệt anh tôi, lại lập tức bắt đầu phân ranh giới với Mặc Lâm. Có lẽ ngay cả cậu cũng không nhận ra, hai câu này thực ra hoàn toàn mâu thuẫn với nhau.
Là người luôn nuông chiều vợ, dĩ nhiên Mặc Lâm sẽ không trực tiếp chỉ ra điểm mâu thuẫn đó. Dù sao, bộ lọc tình yêu đủ để khiến anh bỏ qua tất cả: "Em nói đúng."
Cố Nguyên vẫn cau mày, nhưng bỗng chẳng tìm ra lý do để trút giận nữa.
Mặc Lâm nhướng mày: "Vậy món quà này em định xử lý thế nào?"
Cố Nguyên liếc vào bộ đồ hầu nam trong hộp: "Mặc cho em xem."
Mặc Lâm: "???"
Ngón tay đang đặt trên vô lăng khẽ gõ nhẹ.
Thì ra… mình đã nghĩ sai ư? Khi Cố Nguyên xem bộ đồ hầu nam này, người mẫu trong tưởng tượng lại là mình sao?
Anh lập tức có cảm giác như bừng tỉnh.
Thì ra, Cố Nguyên cũng tràn đầy tưởng tượng t*nh d*c về mình…
Nghĩ vậy, Mặc Lâm khẽ cong môi: "Sau này nếu em thích thì cứ nói thẳng, anh đều sẽ đáp ứng. Ở chỗ anh, không cần phải ngại."
Cố Nguyên: "Anh đang nói gì thế?"
Mặc Lâm: "Ý anh là, anh cho rằng em có hứng thú với anh ở phương diện này là chuyện rất bình thường. Dù sao anh là bạn tình duy nhất em có thể tưởng tượng."
Cố Nguyên: "?"
Cố Nguyên nhận ra, ban đầu còn có thể nghe hiểu được Mặc Lâm nói gì, càng về sau cậu càng không theo kịp.
"Đúng lúc đêm nay chúng ta có thể thực hành luôn. Anh không ngại mặc cho em xem, thỏa mãn nhu cầu của em là nghĩa vụ của một người chồng."
Cố Nguyên: "Cái đó…"
"Em không cần giải thích, anh hiểu hết." Lúc này, Mặc Lâm như một con công đực nhảy múa thu hút bạn tình, toàn thân tỏa ra sự tự tin.
Cố Nguyên cau mày: "Đêm nay…"
"Đêm nay nhất định sẽ thỏa mãn em." Nụ cười bên môi Mặc Lâm càng đậm: "Nếu em nóng lòng, chúng ta có thể nhanh đi nhanh về. Nhà hàng đã đặt rồi, sẽ không tốn nhiều thời gian đâu."
"Ừm." Cố Nguyên chẳng chen nổi lời nào, trong lòng có chút mơ hồ.
Họ nhanh chóng đến nơi ăn tối, món được dọn lên rất nhanh, Mặc Lâm ngồi đối diện, lúc nào cũng mỉm cười gắp thức ăn cho Cố Nguyên.
Mặc Lâm hầu như không ăn gì, ánh mắt nóng rực luôn dõi theo Cố Nguyên, khiến cậu chẳng hiểu ra sao.
Cuối cùng, Mặc Lâm lau miệng: "Ăn xong chưa?"
"Ừm." Cố Nguyên uống hết ngụm canh cuối cùng, đặt thìa xuống.
Sau đó, Mặc Lâm thanh toán, rồi vội vã chở cậu về nhà.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!