Sau đó, việc giải phẫu dạ dày và tá tràng của người chết cũng xác nhận quan điểm chết đuối, trong dạ dày của cô bé có rất nhiều dịch chết đuối và rong rêu.
Đến đây, nguyên nhân tử vong đã rất rõ ràng, cô bé quả thực đã chết đuối dưới nước.
Nhưng cuối cùng cô bé chết đuối trong ao cá hay bị chuyển đến ao cá sau khi chết đuối vẫn chưa thể biết.
Cố Nguyên lấy dịch từ phổi và dạ dày ra, gửi đến phòng thí nghiệm để kiểm tra tảo cát. Nếu loại và số lượng tảo cát tương đương với loại và số lượng tảo cát trong ao cá, thì có thể xác định cô bé thực sự đã chết đuối trong ao cá.
Việc giải phẫu tạm thời kết thúc, trong thời gian chờ đợi kết quả xét nghiệm mẫu, Cố Nguyên quay về phòng nghỉ tắm nước nóng.
Khi đi ra, cậu nghe thấy vụ án đã có tiến triển.
Mộng Lan: "Chúng tôi đã đối chiếu hồ sơ người mất tích gần đây và phát hiện có một cô bé tên là Viên Lộ phù hợp với người chết trong vụ án này. Viên Lộ, nữ, 9 tuổi, học tại trường tiểu học Tiền Quang, mất tích cách đây một tuần. Khi mất tích, cô bé mặc áo khoác xanh và quần thể thao đen, đeo một chiếc ba lô màu xanh."
Vương Nhạc nghe rất kỹ: "Mô tả khá giống người chết. Đã liên hệ với gia đình Viên Lộ chưa?"
"Đã liên hệ rồi… nhưng gia đình tạm thời chưa đến được." Mộng Lan nói.
Vương Nhạc: "Có chuyện gì vậy?"
Mộng Lan: "Gia đình đang xếp hàng ở cục dân chính để lấy giấy chứng nhận, chắc phải buổi chiều mới đến được."
"Đến lúc này rồi mà vẫn còn tâm trạng đi đăng ký kết hôn?" Vương Nhạc có chút cạn lời.
"Cũng không thể trói người ta đến được." Mộng Lan lẩm bẩm.
Cố Nguyên nghe cuộc trò chuyện của hai người, điện thoại bỗng reo.
"Có một bưu kiện ở cổng chờ anh ký nhận."
"Biết rồi, cứ để ở cổng đi." Cố Nguyên nói xong liền cúp máy.
Điện thoại lại gọi đến: "Xin lỗi, là bưu kiện trả phí lúc nhận."
"Ai gửi?"
"Hình như là từ trường dạy lái xe Dương Quang gửi đến."
Nghe thấy mấy chữ "trường dạy lái xe Dương Quang", Cố Nguyên đứng thẳng người: "Đợi một chút."
Cố Nguyên lấy bưu kiện của mình về, mở túi hồ sơ ra, bên trong là một quyển bằng lái xe nhỏ.
Cậu nhếch khóe miệng, nóng lòng muốn chia sẻ niềm vui của mình với Mặc Lâm: [Em đã lấy được bằng lái rồi.]
Mặc Lâm: [Ừm, ngày mai đưa em đi thử xe.]
Cố Nguyên sững sờ, cậu hoàn toàn chưa nghĩ sẽ mua xe gì, hơn nữa với kỹ năng lái xe hiện tại của cậu, cậu không hề có ý định ra đường ngay lập tức.
Cậu nghe các bạn cùng học ở trường lái xe nói rằng, lấy được bằng lái thì nên cất bằng vào tủ, đợi qua thời gian thực tập rồi mới lấy ra dùng.
Mặc Lâm: [Đừng nói là em không dám ra đường đó nhé?]
Cố Nguyên: [?]
Mặc Lâm: [Tối nay chạy vài vòng?]
Cố Nguyên: [Chạy thì chạy.]
Mặc Lâm nhìn điện thoại cười suốt một lúc lâu. Thấy vậy, nữ thư ký bên cạnh đưa tài liệu cho anh, không nhịn được hỏi một câu: "Tổng giám đốc Mặc, có chuyện gì vui vậy? Cười vui vẻ thế!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!