Thần kinh căng thẳng của Mặc Lâm dần dần được thả lỏng, lúc này anh mới chú ý tới dụng cụ Cố Nguyên dùng để đánh người ban nãy, vậy mà lại là một cái chảo sắt lớn để xào rau.
Hai tiếng vang lớn khi nãy chính là âm thanh cái chảo đập vào trán vang lên.
Anh nghĩ tới thôi cũng thấy đau.
Chả trách Lưu Hữu Căn bị đập hai phát đã choáng váng, chắc cũng bị chấn động não nhẹ rồi.
Khi Vương Nhạc dẫn một đội người tới nơi, Lưu Hữu Căn vẫn còn nằm dưới đất, ánh mắt ngây dại nhìn đám người xung quanh.
Vương Nhạc tuy không rõ đối phương đã trải qua chuyện gì, nhưng nhìn dấu vết giằng co tại hiện trường thì trận đánh vừa rồi rõ ràng khá kịch liệt.
Có điều hai người chính trong vụ việc lúc này đang đứng ven đường xử lý vết thương, trông không bị gì nghiêm trọng, dù sao còn có thời gian đứng đó tán tỉnh nhau, chắc tình hình cũng không đến mức quá tệ.
Ngược lại là Ngô Kiều, trông cô bé không ổn chút nào, sắc mặt tái nhợt, toàn thân run rẩy không ngừng.
Nữ cảnh sát chưa rõ cô bé đã trải qua chuyện gì, chỉ có thể lấy chăn mỏng quấn lại, rồi dìu cô lên xe cảnh sát.
Ngay sau đó, tổ pháp chứng đến nơi để khám nghiệm hiện trường toàn bộ căn nhà và thu thập bằng chứng, họ phát hiện không ít nội tạng người bị ngâm trong cồn, tuy nhiên lại không tìm thấy bộ xương người nào trong nhà.
Tất cả nội tạng ngâm cồn đều bị mang về đồn cảnh sát, có phải thuộc cùng một người hay không thì còn phải xét nghiệm thêm.
Trận mưa kéo dài suốt hai tuần bỗng dưng dừng lại vào lúc này, gió nhẹ thổi qua mặt mang theo hơi ẩm.
Mặc Lâm dựa người vào đầu xe Maybach màu đen, hạ thấp người để Cố Nguyên giúp anh phủi bột mì dính trên người.
Nhìn từ xa, trông chẳng khác gì một ông chủ hiền lành đang vuốt lông cho chú cún nhà mình.
Cố Nguyên lau chùi rất cẩn thận, khăn giấy ướt mát lạnh lướt qua mặt Mặc Lâm hết lần này đến lần khác, bột mì gặp nước liền bết lại, rất khó xử lý.
Cố Nguyên khẽ nhíu mày: "Em đi kiếm chai nước."
Thấy cậu định rời đi, Mặc Lâm lập tức giữ lấy cổ tay đối phương: "Không cần đâu, về nhà tắm là được rồi."
Dù trên mặt, trên người, trên quần áo Mặc Lâm đều phủ đầy bột mì, trông vô cùng thê thảm, nhưng Cố Nguyên lại chẳng ghét bỏ chút nào. Thậm chí còn kiên nhẫn hơn bình thường, từng chút một giúp anh lau.
Chính sự kiên nhẫn đó của Cố Nguyên khiến anh mê mẩn vô cùng!
Cố Nguyên đã lau sạch bột mì trên mặt Mặc Lâm, nhưng phần trên lông mày lại kết thành cục, lau thế nào cũng không sạch, cậu lau mãi rồi bất giác bật cười.
Ngay lập tức, eo cậu bị một đôi tay mạnh mẽ siết lại, tiếng nói đầy ám muội vang lên bên tai: "Cười gì đấy?"
"Em có cười à?" Cố Nguyên lập tức thu lại nụ cười, tiếp tục nghiêm túc xử lý chỗ bột trên lông mày của Mặc Lâm.
Vì đứng rất gần nên hơi thở của Cố Nguyên hoàn toàn phả vào mặt Mặc Lâm, khiến tim anh loạn nhịp không thôi. Vậy mà người kia lại dường như chẳng hề hay biết gì, gương mặt chỉ viết đầy hai chữ nghiêm túc.
Mặc Lâm nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn không kiềm được, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi đối phương: "Vừa nãy em cười rồi, cười đẹp lắm."
Mặt Cố Nguyên nóng bừng, khăn giấy ướt trong tay rơi luôn xuống đất, mà đó là tờ cuối cùng rồi.
Cậu vừa định lý luận vài câu với Mặc Lâm, ngẩng đầu lên lại bắt gặp ánh mắt nóng bỏng kia, đột nhiên chẳng nói được gì nữa.
Trong đầu Mặc Lâm giờ chỉ toàn là hình ảnh Cố Nguyên lao đến cứu anh khi nãy, khoảnh khắc ấy, ánh sáng như rọi thẳng vào tầm mắt anh, ấm áp và chói lòa, khiến trái tim anh đến giờ vẫn còn đập thình thịch.
Anh chưa từng nghĩ sẽ có ngày được người khác bảo vệ, hơn nữa người ấy lại chính là người anh yêu sâu đậm nhất. Cảm giác được người yêu quan tâm thật sự quá đỗi tuyệt vời, đến mức anh muốn được trải qua lần nữa.
Mặc Lâm: "Vợ ơi, hình như anh bệnh rồi."
Cố Nguyên: "?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!