Chương 31: (Vô Đề)

Vương Nhạc dẫn theo một đội người, phải mất khoảng mười lăm phút nữa mới đến được để hỗ trợ.

Cố Nguyên và Mặc Lâm quyết định đi điều tra hang ổ của tội phạm trước.

Chiếc Maybach màu đen chạy men theo con ngõ nhỏ không rộng lắm, Cố Nguyên mở bản đồ trên điện thoại để nghiên cứu tuyến đường phía trước: "Gần đây có một con phố thông thẳng đến ga tàu, ở đó có khá nhiều nhà nghỉ, người qua lại đông đúc, em nghĩ hung thủ sẽ không chọn ở khu đó."

Cậu suy nghĩ thêm một lát: "Hướng ngược lại, có một tiệm sửa xe, xung quanh rất trống trải, em thấy khả năng hắn ở khu vực đó cao hơn."

Mặc Lâm lái xe, khóe miệng hơi cong lên, lặng lẽ nghe Cố Nguyên phân tích: "Được, nghe em."

Có vẻ như anh không cần phải lo lắng nhiều nữa, "cậu nhóc" của anh đã lo liệu hết rồi, anh chỉ cần làm tài xế thôi.

Anh xoay vô lăng, rẽ vào con đường nhỏ bên phải, sau khi qua lối nhỏ, cảnh vật xung quanh bỗng trở nên hoang vu, những gò đất trơ trụi kéo dài đến tận xa, lái tiếp về phía trước sẽ đến phía sau của một trại nuôi gà.

"Trước khi Vương Nhạc đến thì đừng hành động thiếu suy nghĩ, đối phương rất có thể đã mất hết lý trí, đừng đối đầu trực diện với hắn!"

Mặc Lâm lo Cố Nguyên sẽ quá kích động nên nhất định phải dặn trước vài lời.

Cố Nguyên cau mày, trong lòng có chút bực bội: "Biết."

Mặc Lâm rất hiểu rõ tính cách hiếu thắng của Cố Nguyên trong việc đánh nhau, anh lo đối phương không chịu nghe nên đổi cách nói khác: "Nếu hắn lấy tính mạng của Ngô Kiều ra uy h**p, chúng ta sẽ rơi vào thế bị động. Trước hết xác nhận sự an toàn của Ngô Kiều, rồi mới tùy cơ ứng biến. Tốt nhất là chờ đến khi Vương Nhạc đến rồi mới ra tay."

"Hiểu rồi." Cố Nguyên nhìn màn mưa ngoài cửa sổ, tìm kiếm những nơi khả nghi ở hai bên đường.

Xe chạy đến một khu đất vắng vẻ, rộng rãi, một căn nhà nhỏ tách biệt hiện ra trước mắt họ. Qua màn mưa dày đặc, một chiếc xe ba bánh màu đỏ lọt vào tầm mắt của Cố Nguyên.

"Chỗ đó có một chiếc ba bánh." Cố Nguyên nói.

Mặc Lâm dừng xe sau một vật chắn, rồi gửi định vị cho Vương Nhạc.

Hai người xuống xe, che dù đi theo con đường xi măng tiến về phía trước.

Khi đi tới trước cửa căn nhà nhỏ, Cố Nguyên đột nhiên ngửi thấy mùi máu tanh, cậu ngồi xuống ngửi kỹ, phát hiện mùi đó bốc ra từ cống thoát nước.

Họ đi một vòng quanh căn nhà, phát hiện cửa sổ và cửa chính tầng một đều bị khóa chặt từ bên trong, hoàn toàn không thể nhìn thấy tình hình bên trong.

Mặc Lâm cởi áo khoác vest đưa cho Cố Nguyên, xắn tay áo lên rồi chỉ vào ống dẫn phía sau bức tường: "Anh trèo lên trước xem thế nào, em ở dưới yểm trợ anh."

Cố Nguyên: "Cùng lên."

Mặc Lâm: "Cả hai cùng trèo thì ai ở dưới yểm trợ?"

Cố Nguyên không trả lời, chỉ cau mày, có vẻ không hài lòng với cách sắp xếp này.

Khóe miệng Mặc Lâm cong lên thành nụ cười: "Chắc em chưa từng thấy chồng mình tay không bắt tội phạm đúng không? Hôm nay cho em mở mang tầm mắt một chút!"

Cố Nguyên: ……

Tên đần này nghiêm túc đấy à?

Trước đây Cố Nguyên từng nghe người ta nói, khi Mặc Lâm mới vào đội cảnh sát đã là một trong mười cảnh sát ưu tú nhất, thành tích mọi mặt đều xuất sắc, nhưng vẫn không nổi bật bằng thành tựu của anh trong lĩnh vực tâm lý học. Sau đó anh tập trung nghiên cứu tâm lý tội phạm, không còn làm nhiệm vụ thực địa nữa. Đã nhiều năm trôi qua như vậy, liệu anh ấy còn làm được không?

Trong khi Cố Nguyên còn đang nghi ngờ năng lực của Mặc Lâm, thì bên kia Mặc Lâm đã leo lên ban công tầng hai một cách thuần thục dọc theo ống dẫn, rồi ra hiệu "OK" với cậu.

**

Trong bếp tầng một, đầy đất là chất nôn.

Ngô Kiều cùng với chiếc ghế bị trói vào người ngã nhào xuống nền bẩn thỉu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!