Khi Cố Nguyên và Mặc Lâm vừa đến trước cổng nhà tang lễ, một chiếc xe ba bánh điện màu đỏ đột ngột lao vút tới, suýt nữa thì tông thẳng vào họ.
Cố Nguyên đã tránh kịp, nhưng nước bắn từ bánh xe vẫn làm ướt ống quần cậu.
Cậu nhíu mày, tỏ ra khó chịu.
"Ê, lão Lưu, ông bị gì vậy hả?!" Một cô lao công khoác áo mưa đứng gần đó cũng bị nước bắn đầy người, lớn tiếng quát: "Không có mắt à?! Gấp gáp đi thu xác à?!"
Tiếc là người lái xe ba bánh đã phóng đi rất xa, không rõ có nghe thấy tiếng mắng không.
Cố Nguyên vẫn còn tức giận, nhìn chằm chằm theo chiếc xe đang lao vút đi, nó hoàn toàn không có ý định giảm tốc, thậm chí lúc rẽ cũng không chậm lại.
Khi cậu hoàn hồn thì Mặc Lâm đã ngồi xổm bên cạnh, dùng khăn giấy lau nước bẩn trên ống quần cho cậu, lưng đã bị mưa làm ướt sẫm.
Cố Nguyên nghiêng dù che về phía anh: "Đừng lau nữa."
Cô lao công nhìn hai người họ thân mật như vậy, có phần ngưỡng mộ nói: "Nếu ông nhà tôi còn sống, chắc cũng sẽ dịu dàng thế này."
Nói xong, bà lại có chút cô đơn: "Tiếc là ông ấy mất cách đây một năm, sau khi ông ấy đi, tôi đến đây làm lao công, coi như tích chút công đức cho ông ấy, để kiếp sau được đầu thai tốt hơn, đừng cực khổ như kiếp này nữa."
Cố Nguyên như chợt nhớ ra điều gì, hỏi cô lao công: "Người vừa lái xe ba bánh đó là nhân viên ở đây sao?"
"Sao cậu biết?" bà hỏi lại.
"Không phải dì vừa nói… ông ta đang vội đi thu xác sao?"
Mặc Lâm không nhịn được, bật cười.
"Ôi chao, cậu trai trẻ, đó là chửi người đấy! Cậu còn tưởng ông ta vội đi thu xác thật à!" Dì lao công cũng cười: "Cậu trông thật đơn thuần, đến cãi nhau cũng không biết à?"
Nói xong lại quay sang Mặc Lâm: "Cậu phải dạy cậu ấy đấy, không biết cãi nhau ra ngoài sẽ bị thiệt thòi!"
Mặc Lâm đứng lên, cười nói: "Nếu cậu ấy mà bị thiệt ở ngoài kia, tôi sẽ đích thân đòi lại công bằng cho cậu ấy."
Bà dì tặc lưỡi hai tiếng, rồi nhớ lại thời trẻ của mình: "Lúc ông nhà tôi còn sống cũng không để tôi chịu thiệt bao giờ, hồi trẻ còn từng vì tôi mà đánh nhau nữa. Thôi, không nói mấy chuyện này nữa, nghĩ lại chỉ thêm buồn."
Mặc Lâm cúi đầu dùng khăn giấy ướt lau sạch tay mình: "Nhân viên bên dì tan ca sớm vậy sao?"
"Cái người vừa đi xe ba bánh đó đúng là người thu xác thật, công việc của họ giờ giấc khá tự do, có xác thì đi kéo xác, không có thì chẳng có việc gì, buổi tối thì ở lại đây trực đêm. Loại công việc này không dễ làm đâu, có lúc người chết đã lâu mới được mang về, mùi thì nặng khủng khiếp! Họ còn phải dọn dẹp hiện trường, toàn là việc vừa khổ vừa mệt."
Nói đến đây, bà dì bỗng hạ thấp giọng: "Chỉ có những người mạng lớn mới dám đi thu xác, ngay cả yêu ma quỷ quái cũng phải tránh xa."
Bà dì nói giọng có phần huyền bí: "Để tôi kể cho các cậu nghe, trước đây ở nhà tang lễ chúng tôi có một người làm thu xác, mấy lần sau khi thu xác về thì ấn đường đen kịt, lần nào như vậy thì hôm sau nhất định nằm liệt giường, cuối cùng bất đắc dĩ phải nghỉ việc. Còn người mới này thì khác, đừng thấy ông ta là kẻ què, tướng mạo nhìn đã khiến người ta sợ, yêu ma quỷ quái chẳng dám lại gần.
Ông ta thường ở đây trực đêm, mà mỗi khi ông ta trực, chó ở nhà tang lễ cũng không sủa tiếng nào!"
"Này… tôi nói với các cậu mấy chuyện này làm gì… tôi còn việc chưa làm xong đây!"
Nói xong, bà đẩy xe rác đi mất.
Là một pháp y, Cố Nguyên đương nhiên sẽ không tin mấy chuyện ma quỷ này.
Hai người đi đến khu hỏa táng, nhưng được báo rằng Ngô Kiều đã mang tro cốt của Hà Mai rời đi.
Cố Nguyên nhìn cơn mưa xối xả ngoài trời: "Cô ấy sẽ đi đâu?"
"Cô ấy ôm hũ tro cốt, chắc sẽ không về trường, trại nuôi gà đối với cô ấy là một bóng đen, cũng sẽ không quay lại." Mặc Lâm suy nghĩ một chút: "Cô ấy chắc sẽ đi tìm cha của mình, Ngô Chí Minh."
Mặc Lâm gọi điện cho Ngô Kiều, nhưng không liên lạc được. Anh lại gọi cho Mộng Lan, xin số điện thoại và địa chỉ của Ngô Chí Minh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!