Chương 3: (Vô Đề)

Rạng sáng 1 giờ, trong căn phòng ngủ yên tĩnh vang lên tiếng chuông điện thoại ồn ào. Quýt béo vốn đang cuộn tròn ngủ gà gật trong ổ bỗng vươn vai lười biếng, kéo căng đôi chân lông xù và cái lưng tròn mũm mĩm.

Thấy chủ nhân vẫn chưa tỉnh, nó liền lấy đà nhảy lên giường, kêu meo meo bên tai cậu.

Tấm chăn trắng tinh khẽ động đậy, từ bên trong thò ra một cánh tay thon dài trắng muốt. Cánh tay theo phản xạ nhanh chóng vươn về phía tủ đầu giường, chuẩn xác chạm đến chiếc điện thoại đang rung mạnh, rồi trong cơn ngái ngủ bấm nhận cuộc gọi.

Là một pháp y, điện thoại của Cố Nguyên luôn phải trong trạng thái mở 24/24. Dù bản thân chưa tỉnh ngủ, nhưng ký ức cơ thể đã giúp cậu kết nối cuộc gọi.

"Ai đấy?" Giọng nói uể oải, trầm thấp vang lên trong phòng.

Dù qua điện thoại, Mặc Lâm cũng có thể hình dung ra đối phương lúc này đang nằm trong lòng mình, bộ dạng chưa tỉnh hẳn.

Giọng của Cố Nguyên rất dễ nghe, đặc biệt là khi vừa ngủ dậy. Âm thanh mềm mại, lười biếng, mang theo chút yếu ớt, dễ khiến người ta liên tưởng đến một con mèo vừa tỉnh giấc, mềm mại, ấm áp.

Nhưng Mặc Lâm đành phải phá vỡ giấc mơ đẹp của đối phương: "Chồng em."

Giọng Mặc Lâm vang trong đầu Cố Nguyên một vòng, cậu mới chậm rãi phản ứng lại: "Anh còn biết quay về à?"

"Trái tim anh vẫn ở chỗ em, chưa từng rời đi."

"Nói chuyện chính." Cố Nguyên biết, gọi vào giờ này chắc chắn chẳng có gì tốt lành.

"Trấn Tiểu Khê vừa xảy ra một vụ án mạng, chúng ta cùng đến đó."

Nghe đến hai chữ "án mạng", Cố Nguyên lập tức tỉnh táo hơn nhiều, giọng trở về vẻ lạnh lùng thường ngày: "Sao lại là anh đến đón em?"

"Sao nào, không thích chồng đón em à?"

"Chẳng phải nói tuần sau mới về sao?"

"Không đợi đến tuần sau được, anh muốn gặp em ngay bây giờ."

Cố Nguyên lập tức cúp máy.

"Miệng ai chẳng biết nói."

Mặc Lâm lại gọi tới: "À đúng rồi, ban đêm lạnh, em mặc thêm áo nhé."

"Ừm."

Cố Nguyên cúp máy, đứng dậy thay quần áo. Vừa mở tủ, điện thoại lại reo.

"Cố Nguyên! Án mạng chấn động! Mau dậy! Địa chỉ gửi qua điện thoại rồi…"

Giọng Lý Mông như b*n r* khỏi loa, dù đã để điện thoại ra xa vẫn nghe rõ tiếng anh ta hưng phấn tràn ra ngoài loa.

Cố Nguyên không chịu nổi, trực tiếp bấm cúp máy.

Cậu thầm thấy may là người đánh thức mình là Mặc Lâm chứ không phải Lý Mông, nếu không cậu thật sự sẽ loạn nhịp tim.

Bị cúp máy đột ngột, Lý Mông sững lại một chút, tự nhủ trong lòng: Có nghe thấy không đấy?

Anh lại gọi tiếp, lần này giọng hạ xuống rõ rệt: "Cố Nguyên, sao cậu lại cúp máy của tôi?"

Cố Nguyên: "Ồn quá."

"À." Lý Mông mới nhớ ra Cố Nguyên có tính khí lúc mới ngủ dậy. Anh gãi gãi sau đầu: "Xin lỗi nhé, lúc nãy tôi hơi kích động. Tôi sẽ chú ý lần sau. À, đúng rồi, bọn tôi đang ở trấn Tiểu Khê, ở đây có một thi thể…"

"Gửi định vị."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!