Việc hỏa táng của Hà Mai rất đơn giản, không có hoa tươi, không có vòng hoa, cũng không có bạn bè hay người thân đến viếng.
Vì không có nghi thức phức tạp hay hình thức rườm rà nào, nên nhân viên nhà hỏa táng đã đẩy số thứ tự của bà lên trước vài lượt.
Ngô Kiều đã sớm nhận được hũ tro cốt của Hà Mai.
Một cái bình nhỏ, bên trong chỉ có phần tro của hộp sọ Hà Mai.
Ngô Kiều ôm bình tro cốt, lặng lẽ bước ra khỏi khu vực hỏa táng. Cô bung một chiếc dù màu đen lớn, đứng bên vệ đường vẫy xe.
Hết chiếc xe này đến chiếc xe khác dừng lại trước mặt cô rồi lại chạy đi, vì thấy trong tay cô bé là một hũ tro cốt, không ai muốn thứ xui xẻo đó xuất hiện trên xe mình.
Cô cầm dù, ôm hũ tro, bước đi lạc lõng giữa cơn mưa xối xả, không biết mình nên đi đâu.
Về nhà sao? Cô đã không còn nhà nữa, trại nuôi gà đó toàn là máu, cô không dám quay về.
Về trường học?
Nếu ôm thứ này quay lại trường, chắc chắn sẽ dọa sợ bạn học.
Trước đây, cho dù ghét về nhà thế nào đi nữa, ít nhất cô cũng có một mái nhà, còn bây giờ thì thật sự không còn nơi nào để đi.
Cô lấy điện thoại ra, bấm gọi cho Ngô Chí Minh.
Điện thoại chỉ reo hai tiếng rồi bị cúp máy.
Cô lại gọi thêm lần nữa.
Lần này Ngô Chí Minh cuối cùng cũng bắt máy: "Mày có thể đừng gọi cho tao nữa được không? Mày đã trưởng thành rồi, chẳng lẽ còn muốn tao tiếp tục nuôi mày à?"
Ngô Chí Minh đang chơi bài, có vẻ đang thua, giọng điệu cũng gay gắt: "Đúng là đồ xui xẻo! Hễ mày gọi là tao lại thua!"
Đầu dây bên kia vang lên tiếng xào bài, Ngô Chí Minh thở dài: "Tao sẽ chuyển cho mày thêm 1000 tệ nữa, đem mẹ mày đi chôn cho xong, từ nay về sau đừng tìm tao nữa!!"
Nói xong, Ngô Chí Minh liền cúp máy, cái gọi là 1000 tệ kia cũng không hề chuyển đến.
Ngô Kiều dừng bước chân, nhìn chằm chằm vào hũ tro trong tay.
Trước đây, cô luôn chán ghét nơi đầy mùi gia cầm và phân gà đó. Mỗi lần Hà Mai gọi cô về ăn cơm, cô chỉ ngồi được một lúc rồi rời đi. Mỗi lần trường yêu cầu mời phụ huynh, cô đều tìm đủ lý do để né tránh.
Cô làm như vậy, là vì sợ bạn học biết mẹ mình chỉ là một người phụ nữ quê mùa sống bằng nghề nuôi gà.
Cô càng sợ người khác sau khi biết hoàn cảnh gia đình sẽ coi thường mình.
Thế nhưng bây giờ, cô bỗng nhiên rất muốn được quay lại trại nuôi gà lần nữa, được ăn một bữa cơm mẹ nấu.
Tiếc rằng, kiếp này cô không bao giờ có cơ hội nữa…
Ngô Kiều thất thần đi trên đường, từng chiếc xe lướt qua trước mặt, bùn đất bắn đầy người cô.
"Cô bé, cháu muốn đi đâu vậy?"
Một giọng đàn ông vang lên giữa tiếng mưa, truyền vào tai cô. Ngô Kiều ngẩng mặt lên khỏi mép dù, nhìn thấy một chiếc xe ba bánh điện màu đỏ sậm, hoàn toàn khép kín dừng lại trước mặt.
"Đến đường Rừng Râm."
"Lên xe đi."
"Bao nhiêu tiền?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!