Ngô Kiều mở cặp sách, lấy từ trong ra một quyển vở bài tập. Trong vở kẹp một xấp tiền mặt màu đỏ dày cộp, được buộc chặt bằng dây thun màu vàng.
Trên sợi dây thun còn dính máu. Ngô Kiều nhìn chằm chằm vào xấp tiền ấy, nước mắt lại một lần nữa lặng lẽ rơi xuống.
Sau khi Mặc Lâm chuyển khoản xong cho Ngô Kiều, cô bé mới đưa tiền cho Cố Nguyên.
"Các anh căn bản không hiểu xấp tiền này có ý nghĩa thế nào với em." Ngô Kiều nhấn nút xác nhận nhận tiền: "Trên thế giới này, em không tin ai cả, chỉ tin tiền."
"Cha em vì tiền mà bỏ lại mẹ con em, đi lấy người đàn bà khác. Mẹ em vì tiền mà không sống trong căn nhà đàng hoàng, lại đến nơi khổ sở này chịu đựng một mình. Còn em, vì muốn sau này kiếm được thật nhiều tiền, mà học ngày học đêm không ngừng nghỉ.
Mẹ em thường nói với em rằng, nếm được cay đắng thì mới là người trên người. Lúc nhỏ em cũng tin là như thế, sau này thi đỗ vào trường trung học tốt nhất thành phố, mở rộng tầm mắt, em mới biết, có những người sinh ra đã không cần chịu khổ, họ sinh ra đã có sẵn tất cả những thứ mà em theo đuổi.
Tiền một bạn học trong lớp bỏ ra để nuôi một con thú cưng còn nhiều hơn tiền sinh hoạt của em. Chính bọn họ đã cho em hiểu thế nào là sống không bằng một con chó.
Còn những nữ sinh kia, đi học chẳng bao giờ phải đi bộ, mỗi ngày đều có xe đưa đón. Còn em thì phải đội mưa lớn, mặc áo mưa không đủ che gió tạt nước mà lao đi như chạy.
Nơi nào có nhiều người giàu, nơi đó càng nhìn mặt mà bắt hình dong, bọn họ sẽ cười nhạo cách ăn mặc của anh phía sau lưng, bàn tán về mùi trên người các anh. Các anh chẳng cần phạm sai lầm nào, cũng sẽ bị cả đám người cô lập.
Đó là cơn ác mộng mà cái nghèo mang lại cho em, cơn ác mộng ấy, chỉ có tiền mới có thể giải thoát.
Cha em không cần em nữa, giờ mẹ em cũng đã chết, may mà bà ấy vẫn để lại chút tiền, như vậy ít nhất em còn có tiền để hỏa táng bà ấy, còn có thể mua một cái bình tro để đựng phần tro cốt ít ỏi còn sót lại của bà."
Mọi người trong phòng đều sững sờ, đặc biệt là bởi câu cuối cùng của Ngô Kiều, hoàn toàn bất ngờ.
Nhưng không ai lên tiếng phản bác suy nghĩ của cô bé, ngay cả Lý Mông cũng cảm thấy, những lời cô bé nói chính là sự thật tr*n tr** của hiện thực.
"Từ trước đến nay em chưa bao giờ tin vào canh gà, cũng không chấp nhận bất kỳ sự tẩy não nào, tiền giao cho các anh, sau khi hỏa táng mẹ em xong, em sẽ quay lại trường học. Nếu cần em phối hợp điều tra, em sẽ cố gắng hỗ trợ. Nhưng xin các anh đừng kể chuyện nhà của em cho thầy cô hay bạn học. Em chỉ muốn yên ổn học tập."
Cố Nguyên nhìn Ngô Kiều, như nhìn thấy chính mình năm đó.
Cứng đầu, lạnh lùng, cô độc, dựa vào bản thân mà sống.
Nhưng cậu cũng không quá thương hại Ngô Kiều, cũng giống như khi cậu nhìn lại bản thân trong quá khứ, cậu cũng chẳng hề thương cảm cho chính mình.
Cậu đeo găng tay, cẩn thận cầm lấy xấp tiền dính máu, quan sát kỹ lưỡng. Gần như mỗi tờ tiền đều có vết máu, theo vân hằn thì giống như vết từ găng tay nylon.
Rõ ràng, tội phạm đã từng động vào xấp tiền này, không chỉ chạm vào, mà còn đếm từng tờ một cách cẩn thận.
Chờ đến khi nữ cảnh sát đưa Ngô Kiều vào phòng nghỉ, Lý Mông mới hỏi: "Sao hắn không mang theo cả số tiền này?"
"Hắn chỉ cần thi thể của Hà Mai. Để lại tiền cho người nhà nạn nhân, với hắn, là một kiểu bố thí. Để lại cái đầu mà hắn cho là vô dụng, là để người sau còn có thể lập bia mộ cho Hà Mai." Cố Nguyên lạnh nhạt đáp.
Mặc Lâm nghe xong phân tích của Cố Nguyên, không khỏi nhướng mày, Cố Nguyên phân tích tâm lý tội phạm rất chính xác, tiến bộ còn nhanh hơn anh tưởng.
"Tôi hoàn toàn đồng ý với phân tích của pháp y Cố." Mặc Lâm nhìn Cố Nguyên, như đang nhìn học trò đắc ý nhất của mình: "Tiếp tục đi."
Thực ra Cố Nguyên không định nói tiếp, nhưng vì Mặc Lâm yêu cầu, cậu thử tiếp tục phân tích: "Tội phạm quen biết Hà Mai, không chỉ quen, hai người còn từng trao đổi tư tưởng, hắn không chỉ một lần bước vào căn nhà tạm ấy.
Khoảnh khắc nhìn thấy thi thể Hà Mai, hắn rất đói, nhưng không phải cái đói về thể xác, mà là một sự thôi thúc phải giúp thi thể của Hà Mai tìm được nơi thuộc về, hắn tin rằng, chỉ cần ăn hết thân thể của đối phương, là có thể kế thừa ý chí của người đó, và cả tội ác.
Hắn cho rằng thi thể con người không nên bị lãng phí, nếu người chết không thể quyết định số phận thi thể của mình, thì hắn sẽ làm thay… Vì vậy, hắn đã biến Hà Mai thành từng món ăn ngon, rồi từ từ ăn trong căn nhà nhỏ dưới sườn núi."
Nghe xong, Lý Mông sợ đến nỗi không dám thở.
Cố Nguyên ngày nào cũng tiếp xúc với thi thể, giờ lại đưa ra phân tích rợn người thế này, khiến người ta không khỏi hoài nghi liệu trong lòng cậu có đang nghĩ như vậy thật không.
Thử tưởng tượng mà xem, một pháp y, ngày ngày đối mặt với người chết, trong đầu lại nghĩ rằng: Thi thể con người không nên bị lãng phí…
Lý Mông rùng mình một cái rõ mạnh: "Thầy Mặc, cậu ấy phân tích, đúng hay không?!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!