Chương 27: (Vô Đề)

Lúc này, đến cả động tác lắc đầu, Cố Nguyên cũng không làm nổi nữa.

Mặc Lâm bế cậu đặt lên bàn làm việc, khẽ cong khóe môi, như thể đang cười nhạo sự ngốc nghếch của Cố Nguyên.

Anh nhìn cậu chằm chằm một lúc lâu, như để xác nhận trong khoảng thời gian mình không có mặt, Cố Nguyên có ăn uống đàng hoàng hay không.

Gương mặt góc cạnh sắp chạm vào chóp mũi của Cố Nguyên: "Có phải bình thường anh cưng chiều em quá rồi, đến mức dám chặn luôn số của anh?"

Cố Nguyên dửng dưng: "Anh muốn thế nào?"

"Dĩ nhiên là anh không thể làm gì em rồi…" Giọng nói gấp gáp, hơi thở nóng bỏng phả vào mặt Cố Nguyên: "Chỉ là muốn nói với em, khoảng thời gian em chặn anh, anh sẽ bù lại trên giường."

Nghe xong câu này, Cố Nguyên theo phản xạ nhìn đồng hồ, đã đúng ba tiếng kể từ khi cậu chặn Mặc Lâm.

Hai tiếng thôi cậu còn chịu không nổi nồi, huống chi là ba tiếng.

Mặc Lâm cao 1m88, chỗ đó cũng theo tỉ lệ thuận mà phát triển. Dù đã kết hôn hai năm, cậu cũng đã thích nghi được phần nào, nhưng hai tiếng đã là giới hạn của cậu rồi.

Nghĩ tới đây, lại thấy gương mặt tươi cười đắc ý của Mặc Lâm, Cố Nguyên nhíu mày, đưa tay định đẩy anh ra.

Nhưng hành động đó, trong mắt Mặc Lâm lại như kiểu vừa muốn vừa từ chối.

Anh nhìn người trước mặt, đôi mắt vốn lạnh nhạt giờ bỗng trở nên nóng bỏng, giọng nói trầm thấp mang theo ý cười: "Nếu em đang quyến rũ anh, thì em thành công rồi đấy."

Cố Nguyên không hiểu gì cả, ngây ngô nhìn Mặc Lâm, ánh mắt đầy nghi hoặc, hoàn toàn không theo kịp nhịp điệu của anh. Còn đang định đẩy ra, thì bất ngờ bị nụ hôn rơi xuống làm giật mình.

Lần này, Cố Nguyên cảm nhận rất rõ ràng sự nóng bỏng tỏa ra từ người Mặc Lâm, ngay cả đầu ngón tay đang v**t v* sau gáy cậu cũng như bốc cháy.

Nhiệt độ cơ thể như tình cảm mãnh liệt lan truyền giữa hai người, khiến Cố Nguyên dần choáng váng, quên cả suy nghĩ.

Cơ thể cậu vô thức ngả ra sau, may mà có tay Mặc Lâm đỡ eo, nếu không cậu đã ngã xuống rồi. Nhưng theo bản năng, cậu đưa tay nắm lấy thứ duy nhất có thể nắm — chiếc cà vạt màu đỏ sẫm đang rủ trước mặt cậu.

Cậu kéo mạnh chiếc cà vạt ấy, ngay sau đó nghe thấy một tiếng rên khẽ từ mũi của Mặc Lâm.

Cậu cảm nhận được cơ thể Mặc Lâm bất ngờ căng cứng lại.

"Anh sao thế?" Cố Nguyên hỏi.

"Em nghĩ sao?" Ánh mắt nóng bỏng khóa chặt người trước mặt, như muốn nuốt chửng đối phương.

Ngón trỏ thon dài nhẹ nhàng vuốt lên môi cậu: "Đêm nay sẽ xử lý em!"

Nếu nơi này không phải là văn phòng, anh đã đem người l*t s*ch, ăn đến cả xương cũng không chừa.

Mặc Lâm kiềm chế bản thân, nhắc nhở đầy thiện ý: "Ba tiếng, lẻ năm phút."

Thấy ánh mắt Cố Nguyên thoắt cái trở nên âm u, anh lại nói thêm: "Em nghĩ với trạng thái hiện giờ của anh, sẽ tha cho em à?"

Hai người nhìn nhau trong vòng một phút, sau đó Cố Nguyên cầm điện thoại lên, đưa Mặc Lâm ra khỏi danh sách chặn.

Mặc Lâm thầm nghĩ: Quả nhiên, vẫn là chiêu này hiệu quả nhất.

Đúng lúc đó, ngoài cửa bất ngờ vang lên tiếng gõ.

Đường Tiểu Lưu đứng trước cửa một lúc, áp tai vào nghe động tĩnh bên trong, kết quả là cửa đột nhiên mở ra, suýt chút nữa khiến cậu ta ngã nhào.

Ngẩng đầu lên, liền thấy Cố Nguyên đang từ trên cao nhìn xuống cậu: "Có việc gì?"

"À… có một việc… cái kết quả phân tích mảnh xương sọ đã có rồi, đúng như anh dự đoán, vết thương do vật cùn tạo ra là sau khi chết."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!