Chương 26: (Vô Đề)

Lúc này, Mộng Lan đẩy cửa bước vào: "Thầy Cố, bên cậu xử lý đến đâu rồi? Có thể bắt đầu họp chưa?"

Cố Nguyên: "Tôi cần thay quần áo, đợi tôi năm phút."

Mộng Lan: "Được, vậy mười phút nữa họp."

Mọi người tản ra, Tiểu Lưu đi chuẩn bị các bức ảnh sẽ dùng trong cuộc họp. Lúc này trong phòng giải phẫu chỉ còn lại Cố Nguyên và Mặc Lâm.

Cố Nguyên cởi bộ đồ giải phẫu ra, đứng trước bồn rửa tay trong phòng làm việc, liên tục rửa tay nhiều lần.

Mặc Lâm đứng sau lưng cậu, chăm chú nhìn đôi tay trắng trẻo, xinh đẹp đó. Móng tay Cố Nguyên tròn đều, đốt tay thon dài, đầu ngón tay hồng hào, chỉ nhìn cậu rửa tay thôi cũng đã là một kiểu thưởng thức.

Mặc Lâm: "Anh gửi cho em đôi găng tay, nhận được chưa?"

Cố Nguyên: "Giờ đâu phải mùa đông, đeo găng làm gì?"

Mặc Lâm: "Tay đẹp như vậy, đương nhiên phải bảo vệ rồi."

Mặc Lâm đưa khăn giấy lau tay, nhưng Cố Nguyên rửa xong lại vòng qua anh, nhanh tay rút hai tờ giấy từ hộp ra tự lau.

Lau khô tay xong, Cố Nguyên khoác áo blouse trắng vào, cầm theo một cuốn sổ tay bọc da, chuẩn bị ra ngoài.

Vừa bước được hai bước thì bị Mặc Lâm kéo lại.

Mặc Lâm nắm lấy tay cậu, chăm chú nhìn kỹ, rồi cau mày nghi hoặc: "Sao trên ngón tay có vết phồng nước vậy?"

Cố Nguyên rút tay về: "Làm đồ bị trầy."

Mặc Lâm: "Làm đồ gì?"

"Sắp họp rồi." Cố Nguyên nói

Mặc Lâm: "Còn năm phút mà, gấp cái gì?"

Một vòng tay ấm áp ôm lấy Cố Nguyên, nhịp tim của cậu bỗng nhiên đập loạn. Nhưng ngay sau đó, lại cảm thấy vô cùng yên lòng. Tâm trạng cũng dần ổn định lạ, trong vòng tay ấm áp ấy, cậu chợt nhận ra tâm trạng tồi tệ của mình gần đây là vì cuộc sống thiếu đi một k*ch th*ch đủ khiến mình hưng phấn.

Mặc Lâm đối với cậu giống như một liều thuốc tốt. Lâu ngày không dùng, bệnh sẽ tái phát.

Mặc Lâm từng nói rằng cậu sẽ trải qua một lần trưởng thành về mặt cảm xúc, tức là phải trải nghiệm lại những cảm xúc mà trước đây chưa từng trải qua, để xây dựng lại nhận thức của mình về thế giới.

Cố Nguyên cảm thấy điều này còn rắc rối hơn những vụ án khó nhằn. Giống như bây giờ, giây trước cậu còn tức giận, giây sau lại thấy rất hạnh phúc.

"Anh sẽ mất kiên nhẫn với em không?" Câu này vừa thốt ra khỏi miệng, Cố Nguyên liền hối hận, nhưng lời đã nói thì không thể thu lại.

Khóe miệng Mặc Lâm cong lên: "Em thấy sao?"

Thật ra trong lòng Cố Nguyên đã có câu trả lời rồi, cậu chỉ đơn thuần muốn nghe Mặc Lâm nói ra điều đó. Nhưng Mặc Lâm lại hỏi ngược lại cậu.

Mặc Lâm cười: "Không phải em đã biết đáp án rồi sao? Phải tin vào phán đoán của mình chứ."

Cố Nguyên có chút khó chịu, nhíu mày: "Cái gì cũng nhìn thấu hết, không thấy nhàm chán à?"

Chưa đợi Mặc Lâm trả lời, Cố Nguyên đã đẩy anh ra và rời khỏi phòng làm việc.

Dường như cậu không quan tâm đến câu trả lời của Mặc Lâm, chỉ đơn thuần là cảm thấy bản thân mình thật nhàm chán.

Cố Nguyên cảm thấy bản thân giống như một con chim, còn Mặc Lâm là cả khu rừng. Khu rừng có thể có rất nhiều con chim, nhưng với cậu, Mặc Lâm là nơi duy nhất có thể trú ngụ.

Cảm giác này khiến cậu không thoải mái, cậu cũng muốn thấy Mặc Lâm vì mình mà đánh mất lý trí một lần. Như vậy cậu mới cảm nhận được sự quan trọng của bản thân.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!