Chương 25: (Vô Đề)

Cố Nguyên bế cái đầu người lên, lạnh nhạt nói: "Lấy túi ra đây."

Lý Mông đưa tới một chiếc túi cỡ lớn, dùng để bọc cái đầu lại. Qua lớp túi nhựa trong suốt, ngũ quan càng trở nên kinh dị hơn, hai hốc mắt lớn như vực sâu trừng trừng nhìn anh, khiến anh nổi hết cả da gà.

Lão Nghiêm cùng đội giám định dấu vết lập tức tiến hành khám nghiệm hiện trường quanh thi thể. Trong phòng có nhiều vết máu bị kéo lê, còn có dấu bánh xe lăn dính máu. Khi di chuyển tủ quần áo, phía dưới lại không có dấu vết máu, cũng không thấy vết máu bắn rõ ràng nào.

Trên quần áo và sàn nhà đều có dính máu. Căn phòng lắp ghép hơi bị thấm nước, gây khó khăn trong việc phán đoán lượng máu chảy ra.

Nghiêm Cát chú ý thấy trên mặt đất có dấu bánh xe lăn, tạo thành bốn vết trượt đều đặn rất đặc trưng. Anh liếc nhìn chiếc vali bên cạnh: "Dấu bánh xe trên nền nhà rất có thể là của vali, các bộ phận khác của thi thể khả năng cao đã bị nhét vào vali mang đi."

Vương Nhạc quan sát kỹ vết lõm trên đỉnh tủ quần áo, rồi kiểm tra hai chiếc vali nằm rải rác trong hiện trường, nói: "Gọi con gái của nạn nhân vào đây."

Ngay sau đó, con gái của nạn nhân, Ngô Kiều, bước vào. Cô bé mặc váy liền thân cổ chữ V màu trắng ôm eo, khoác ngoài một chiếc áo khoác màu xanh lá. Cách ăn mặc có phần chín chắn, thậm chí toát lên vẻ tri thức, nhưng thực ra chưa đến 20 tuổi. Gương mặt còn đầy đặn collagen, trông vẫn còn non nớt.

Vương Nhạc hơi bất ngờ, không nghĩ con gái của nạn nhân lại xinh đẹp đến vậy. Dáng người cao ráo, tỷ lệ đầu và thân cân đối, khí chất xuất chúng, có thể so sánh với minh tinh trên TV. Trước giờ anh chỉ từng thấy những cô gái học múa ballet mới có khí chất như vậy.

Có lẽ do khóc quá lâu, mắt Ngô Kiều sưng đỏ, nhưng không làm giảm đi vẻ thanh tú và xinh đẹp của cô.

Vương Nhạc hỏi: "Trong phòng có mấy cái vali?"

"Ba cái." Ngô Kiều đáp không chút do dự "Cái lớn nhất mất rồi."

Vương Nhạc: "Em chắc chắn chứ?"

Ngô Kiều: "Chắc chắn. Chiếc vali lớn nhất là em mang từ trường về, vì sắp thi đại học nên em mang ít đồ học về."

Nghiêm Cát: "Chiếc vali bị mất đó to cỡ bao nhiêu?"

Ngô Kiều: "28 inch."

"28 inch…" Nghiêm Cát nhìn khoảng cách rộng nhất giữa các vết bánh xe trên sàn, trong đầu mô phỏng ra kích cỡ của chiếc vali, đúng thật là vali cỡ lớn 28 inch.

Nghiêm Cát lại hỏi: "Mẹ em vóc dáng thế nào?"

Ngô Kiều: "Mẹ em rất gầy, chưa đến 1m5, chắc chỉ khoảng hơn 35kg."

Vương Nhạc không ngờ một người phụ nữ cao chưa đến 1m5 lại có thể sinh ra một cô con gái cao như vậy. Anh ước lượng Ngô Kiều phải cao khoảng 1m70.

"Bình thường các em nấu ăn ở đâu?" Mặc Lâm bỗng nhiên hỏi.

Ngô Kiều: "Ở dưới sườn núi, trong một căn nhà nhỏ. Bình thường đều nấu ăn dưới đó."

Mặc Lâm: "Dẫn tôi đi xem thử."

Hai người men theo con đường bê tông đi xuống sườn núi, đến một căn nhà thấp. Căn nhà xây bằng xi măng, chỉ có một cửa sổ và một cửa gỗ. Trên cửa gỗ có treo một ổ khóa sắt bị gỉ sét.

Ngô Kiều tìm thấy một chiếc chìa khóa trong khe cửa sổ, rồi mở khóa.

Ngô Kiều đẩy cửa, bật đèn.

Trong góc bếp có một bệ lò nấu được xây bằng gạch, bên cạnh là một bồn rửa lớn. Giữa bếp đặt một chiếc bàn nhỏ có thể gấp gọn, bên cạnh là một chiếc ghế thấp.

Gia vị và dao kéo chất đống trên bệ bếp, đồ ăn thừa cũng được đặt trên đó, đậy bằng lồng lưới. Ở góc bệ bếp còn có một chiếc tủ lạnh nhỏ.

Mặc Lâm ngửi thấy một mùi hương rất kỳ lạ, chua chua hôi hôi, trong đó còn có mùi cơm canh bị thiu.

Nhìn loại thức ăn, có vẻ là bữa trưa.

Nước trong bồn rửa gần như đã cạn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!