Chờ đợi cơn mưa là định mệnh cả đời của chiếc dù.
— Trương Ái Linh
Bầu trời âm u, một tiếng sấm nổ vang khắp chân trời.
Cô gái lao qua màn mưa lớn, đẩy cửa nhà ra, đập vào mắt là căn phòng ngủ hỗn loạn, nền nhà loang lổ vết máu, còn bốc lên mùi hôi thối nồng nặc.
Tủ quần áo trong phòng bị đổ xuống đất, quần áo bị vứt lung tung khắp nơi, như thể vừa xảy ra một trận ác chiến.
"Choang!" một tiếng vỡ giòn vang lên, chiếc ly thủy tinh rơi xuống đất. Cô gái chết lặng, ánh mắt dừng lại ở một góc sàn nhà, sau đó hét lên thất thanh!
**
Một tiếng sấm rền vang trên đầu, gần như cùng lúc đó, điện thoại của đội trưởng đội trọng án Vương Nhạc cũng vang lên.
Vương Nhạc đang gật gù buồn ngủ, giật mình tỉnh dậy theo phản xạ, ngồi bật dậy, nhấc điện thoại lên nghe.
"Đội trưởng, số 98 đường Tân Nghiệp, khu Hợp Đàn, vừa xảy ra một vụ án mạng!" giọng Lý Mông truyền ra từ ống nghe.
Lão Nghiêm đang uống trà thở dài một tiếng: "Án mạng đúng là không nên nhắc đến. Vừa nãy ai mồm quạ dám nói dạo này ít án mạng cơ chứ?"
Vương Nhạc cúp máy, nhanh chóng lấy áo mưa khoác lên: "Đừng lề mề nữa, đi sớm chút, biết đâu tổ giám định dấu vết của mấy người còn kịp chụp được dấu chân!"
Nghiêm Cát lẩm bẩm: "Thời tiết này, tôi thấy khó mà chụp được!"
Vương Nhạc vừa xoay chìa khóa xe trong tay vừa nói: "Các anh dẫn người đi trước, tôi qua đón Cố Nguyên."
Trong căn phòng làm việc cuối hành lang đội hình sự vẫn còn sáng đèn, cánh cửa chỉ khép hờ. Vương Nhạc đứng ở cửa gõ nhẹ: "Cố Nguyên, có án mạng rồi, chuẩn bị đi hiện trường."
Cố Nguyên ngước mắt nhìn Vương Nhạc một cái, gập laptop lại, cắm cây bút đen vào túi áo blouse trắng, sau đó tháo kính chống ánh sáng xanh viền bạc ra, đặt ngay ngắn trên bàn.
Vương Nhạc dựa vào khung cửa, nhìn Cố Nguyên đứng dậy cởi áo blouse trắng, lấy ra hộp dụng cụ giám định hiện trường.
Trong suốt quá trình này, Cố Nguyên không nói với anh một lời nào. Anh chỉ có thể đoán qua hành động của đối phương rằng cậu ta đã nghe thấy lời mình nói.
Cố Nguyên bình thường không thích nói chuyện, càng không thích tụ tập, những lúc không có vụ án, thường một mình ở trong phòng làm việc, luôn giữ thái độ: "Có việc thì nói, không có thì đừng làm phiền, tốt nhất có việc cũng đừng tìm tôi."
Vương Nhạc cảm thấy Cố Nguyên là người lập dị, mỗi lần đến tìm đều phải nói nhỏ nhẹ, sợ chọc giận vị pháp y quái tính này. Dù sao thì khi cậu ta cầm dao giải phẫu lên, trông chẳng khác gì một sát thủ máu lạnh vô tình.
Hai người gần như không có đề tài chung, khiến không khí có chút gượng gạo.
Cố Nguyên quay đầu liếc Vương Nhạc một cái: "Còn gì nữa không?"
Vương Nhạc lập tức đứng thẳng dậy: "À… không, tôi định đi lấy xe, cậu xong thì ra luôn."
"Ừm."
"À đúng rồi, nhớ mặc áo mưa, mưa lớn quá, dù che không nổi đâu."
"Ừm."
Vương Nhạc cười gượng gạo, nắm chặt chìa khóa xe rồi lùi khỏi phòng.
"Ừm."
"Biết."
"Anh còn gì nữa?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!