Chương 21: (Vô Đề)

Đinh Cao xoa khuôn mặt bị Chu Tử Minh đánh đau, nói: "Lúc đánh tao thì thấy sung sướng nhỉ! Sao đến lúc bắt mày nói thật thì lại khó thế?"

Đinh Cao bắt đầu miệng lưỡi đầy khiêu khích: "Tôi thừa nhận, hồi đó Vạn Xu đã từng xóa ảnh chụp trong máy ảnh!"

Đinh Cao thấy bị mật đã bị lộ, lúc này hắn cũng không còn kiêng dè gì nữa: "Thật ra… tôi và Vạn Xu từng có một đoạn thời gian. Cô ấy từng đến nhà tôi, còn nấu cơm cho tôi ăn. Chúng tôi là đôi bên tình nguyện."

Mặc Lâm: "Khi anh cầm máy ảnh uy h**p cô ấy, cô ấy có nghi ngờ anh không?"

"Tôi đã nói rồi, tôi không uy h**p cô ấy!" Đinh Cao nhấn mạnh: "Hồi đó tâm trạng cô ấy khá chán nản, chúng tôi gọi là an ủi lẫn nhau! Nếu không phải sau này Lưu Quyền ra tay với tôi, có khi bây giờ con tôi cũng được một tuổi rồi!"

"Tao xé rách cái miệng của mày!" Chu Tử Minh đè Đinh Cao xuống đất đánh túi bụi, cảnh sát xông vào phòng thẩm vấn phải tốn không ít sức mới tách được hai người ra.

Sau đó Chu Tử Minh bị còng tay hạn chế hành động, Đinh Cao cũng bị đưa trở lại phòng thẩm vấn.

Mặc Lâm nhìn vào màn hình giám sát thấy Đinh Cao, lúc này hắn đang cúi đầu, nghịch ngón tay của mình.

Ngón tay Mặc Lâm gõ nhẹ hai cái lên bàn làm việc, đôi mắt khẽ nheo lại, nhìn bốn người trong màn hình: "Tìm một chỗ an toàn, nhốt bốn người này lại với nhau, hạn chế hành động của họ."

Mười phút sau, bốn nghi phạm lần lượt bước vào phòng họp, tay đều bị còng vào ghế kim loại.

Lưu Quyền: "Các người định làm gì?"

Cảnh sát không trả lời, mở loa thông báo rồi lập tức đóng cửa lại.

Bốn người không ai lên tiếng, một lúc sau, Đinh Cao quan sát Vạn Xu rồi nói: "Cô thích Chu Tử Minh, nên ghen tị với Lưu Vân, ra tay giết cô ta đúng không?"

Mọi người đều nhìn về phía Vạn Xu. Vạn Xu cúi đầu: "Thích Chu Tử Minh mà cũng tính là có hiềm nghi thì nhiều cô gái khác cũng thích anh ấy, họ cũng có hiềm nghi sao?"

Khi nghe Vạn Xu nói vậy, ánh mắt Chu Tử Minh khẽ lay động.

Vạn Xu hít hít mũi, nói tiếp: "Tôi sẽ không lấy lại đồ thừa của Lưu Vân, nhất là đàn ông!"

Sống lưng Chu Tử Minh khẽ cứng lại, cúi đầu xuống.

Lưu Quyền chỉ vào Chu Tử Minh, giọng đầy đau xót: "Nhất định là mày đã giết Vân Vân! Mày cố tình mê hoặc nó, khiến quan hệ của cha con nhà tao xấu đi. Để moi ra sự thật năm đó, mày đã bức Vân Vân phát điên! Chắc chắn mày đã biết chuyện năm đó, nên quay về để trả thù bọn tao! Mày giết Vân Vân, còn muốn tống tao vào tù! Thật độc ác!"

Chu Tử Minh bình tĩnh nhìn Lưu Quyền: "Tổng giám đốc Lưu, ông phải phân rõ ràng, chính ông là người đẩy Lưu Vân cho Trịnh Cao Đạt, chính hắn đã bức cô ấy phát điên, sao có thể đổ trách nhiệm cho tôi?"

Chu Tử Minh hoàn toàn không mắc bẫy của Lưu Quyền.

"Mày!" Lưu Quyền tức đến mức không nói thành lời.

Vạn Xu nhìn sang Chu Tử Minh: "Chu Tử Minh, anh căm hận việc Lưu Vân có quan hệ với Trịnh Cao Đạt, nên đã giết Lưu Vân. Anh chính là hung thủ!"

Chu Tử Minh khó tin nhìn Vạn Xu, ánh mắt hai người chạm nhau, anh bỗng nhiên khẽ cười lạnh một tiếng: "Tôi thấy thế này thật vô vị, nói miệng thì vô căn cứ. Em phải đưa ra chứng cứ."

Đinh Cao bật cười: "Tưởng tình cảm sâu đậm thế nào, hóa ra là qua cầu rút ván ha."

Căn phòng rơi vào im lặng.

Lúc này, đứng ngoài phòng thẩm vấn, Mặc Lâm đang thưởng thức màn kịch của từng người, nhướng mày, khóe môi cong lên: "Thú vị đấy."

Mộng Lan mang đến một xấp tài liệu in: "Chu Tiến vào 7 giờ tối hôm xảy ra vụ án đã gọi một cuộc điện thoại đến văn phòng của Chu Tử Minh, thời lượng cuộc gọi là 3 phút 05 giây. Đây là toàn bộ hồ sơ của Chu Tiến, anh xem qua đi."

Mặc Lâm nhanh chóng lật xem tài liệu của Chu Tiến: "Đội trưởng của các cô đã đi bắt người chưa?"

Mộng Lan: "Rồi, xuất cảnh báo động cách đây 20 phút."

Đôi mắt dài của Mặc Lâm hơi nheo lại: "7 giờ tối hôm xảy ra vụ án, làm sao Chu Tiến biết Chu Tử Minh đang tăng ca?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!