Vừa lên xe, Vương Nhạc đã nhận được tin nhắn WeChat từ Cục trưởng Trịnh: [Đơn xin xét duyệt khen thưởng của cậu tôi đã xem qua, nhưng còn thiếu điểm nhấn. Cố gắng làm tốt.]
Anh tắt màn hình điện thoại, bỏ lại vào túi, theo thói quen tìm thuốc lá nhưng thuốc đã bị Mộng Lan tịch thu hết. Cảm giác bực bội từ cổ họng dâng lên, anh đành nới lỏng cà vạt, hạ cửa kính xe xuống thấp để gió lạnh xua bớt cơn thèm thuốc.
Nửa năm trước, Vương Nhạc được bổ nhiệm làm đội trưởng đội trọng án. Đội trưởng trước là Tiêu Trạch được điều sang công tác ở thành phố Lâm. Lúc đó, Vương Nhạc đang là phó đội trưởng, đã phá được một vụ án kỳ lạ. Nhờ thành tích này mà anh nhanh chóng được thăng chức.
Để thuận lợi ngồi vào ghế đội trưởng như vậy, không thể không nhắc đến sự giúp đỡ của thầy Mặc.
Tuy mỗi vụ án đều được phá thuận lợi, nhưng Cục trưởng Trịnh cho rằng Vương Nhạc còn quá trẻ, việc phá án được đều là nhờ có sự hỗ trợ của Mặc Lâm, vì vậy cũng không mấy coi trọng anh.
Thêm vào đó, anh xử lý công việc chưa thật ổn trọng, tác phong phá án khá nóng vội. Không ít lần đơn xin khen thưởng của anh đều bị Cục trưởng Trịnh từ chối.
Thực ra, Vương Nhạc cũng không quá để tâm đến những danh hiệu đó. Anh luôn cảm thấy sớm muộn gì mình cũng sẽ tự lập phá án được. Anh chỉ cần một cơ hội để chứng minh thực lực của bản thân.
Mấy chàng trai trẻ khí thế hừng hực lần lượt chui vào xe của Vương Nhạc. Trong đó có một cậu vừa tốt nghiệp trường cảnh sát, Trịnh Mậu.
Trịnh Mậu tỏ ra vô cùng phấn khởi: "Hôm nay có thể gặp thầy Mặc không? Em là fan trung thành của anh ấy đấy!"
Lý Mông châm một điếu thuốc, dựa cửa kính hút: "Lúc bắt Ngô Chí cậu không có mặt à? Khi đó thầy Mặc đến cục cảnh sát, chỉ mất một ngày đã phá xong vụ án làm chúng ta đau đầu cả tháng trời!"
Vương Nhạc im lặng lái xe, không lên tiếng.
Vụ án Ngô Chí (1) là do chính tay anh xử lý. Đúng là thầy Mặc chỉ mất một ngày đã phá xong, nhưng khi đó rất nhiều manh mối đã lộ diện, bọn họ chỉ còn cách phá án đúng một bước.
Anh không thể không khâm phục phương pháp phá án của thầy Mặc. Nhưng bên cạnh sự khâm phục, trong lòng cũng có chút hụt hẫng, tại sao mình không thể xuất sắc như thầy ấy?
Trịnh Mậu tiếc nuối nói: "Hôm sau em mới đến báo danh. Lúc đến thì thầy Mặc đã đi rồi."
Lý Mông gạt tàn thuốc ra cửa sổ: "Yên tâm, lần này chắc chắn gặp. Tin tôi đi, có thầy Mặc hỗ trợ, vụ này cũng sẽ nhanh chóng phá thôi!"
Vương Nhạc xoay vô lăng một vòng 360 độ: "Tắt thuốc đi."
Lý Mông và Vương Nhạc là bạn thân nhiều năm, Vương Nhạc chưa bao giờ giận vì chuyện hút thuốc. Thế nên anh cười hề hề: "Chị dâu không cho cậu hút, cậu cũng không cho tôi hút à? Còn thiên lý nữa không đây?"
Nói xong, Lý Mông chìa một điếu sang: "Thôi thì hút chung đi. Yên tâm, tôi không mách chị dâu đâu!"
Vương Nhạc theo phản xạ nhận lấy điếu thuốc, đưa lên ngửi nhưng không châm lửa, chỉ kẹp trong tay: "Từ sau đừng đưa thuốc cho tôi nữa."
Lý Mông: "Sao vậy?"
Vương Nhạc: "Mộng Lan đang chuẩn bị mang thai."
Lý Mông: "Vậy chắc tôi phải chuẩn bị sẵn phong bì mừng đầy tháng cho đứa bé rồi!"
Nhờ đề tài này mà cả xe rôm rả trò chuyện. Ánh đèn đường thành phố lướt qua cửa sổ, hắt lên những gương mặt trẻ trung.
Những gương mặt trẻ ấy, lại đang phải đối mặt với cảnh địa ngục nhân gian.
**
Xe cảnh sát lao vun vút trên đường, đèn đỏ xanh chớp nháy thứ ánh sáng bí ẩn. Trên con đường hẹp này, họ đã chạy hơn mười phút mà không gặp một bóng người hay một chiếc xe nào.
Điểm định vị cách thành phố Nham Hải không xa. Sau nửa tiếng lái xe, họ đã tới khu vực gần vị trí được xác định.
Cùng lúc họ xuất phát, một tấm lưới vô hình đã bắt đầu vận hành, toàn bộ hệ thống giám sát và mạng lưới đều đồng thời rà soát mọi đối tượng khả nghi đi qua đoạn đường này.
Hiện nay công nghệ thông tin điện tử phát triển, kỹ thuật điều tra hình ảnh đã rất thành thục, hung thủ khó lòng thoát được qua từng tầng kiểm soát.
Thêm vào đó, tất cả các ngả đường từ thành phố Nham Hải đi các nơi đều đã tăng cường kiểm tra. Chỉ cần gặp đối tượng khả nghi sẽ lập tức tạm giữ lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!