Chương 16: (Vô Đề)

"Chú Chu có một người con trai, nhưng chú ấy hầu như không mấy khi chăm sóc anh ta. Chú gửi Chu Tử Minh vào trường nội trú, còn tình thương của một người cha thì dành hết cho em. Lúc nhỏ, Chu Tử Minh luôn luôn rất ghét em, anh ấy cho rằng em đã cướp mất ba của mình. Thật ra em cũng không muốn như vậy. Mãi đến khi em học cấp 3, quan hệ giữa em và Chu Tử Minh mới khá hơn một chút."

"Lên lớp 12, chú Chu bảo Chu Tử Minh phụ đạo thêm cho em. Đúng lúc đó, Lưu Vân cãi nhau với dượng của em, bất ngờ xách hành lý đến nhà em ở. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, Lưu Vân đã phải lòng Chu Tử Minh, sau đó bắt đầu điên cuồng theo đuổi anh ấy.

Cô ấy vốn là tiểu thư con nhà giàu, chưa từng chịu khổ, bình thường chuyện gì cũng có bảo mẫu lo liệu. Khi đến nhà em, cô ấy coi em như bảo mẫu của mình, sai khiến đủ điều. Cô ấy kiêu ngạo, vô lễ, chẳng coi em ra gì. Em nghĩ cô ấy là chị họ của mình nên mọi chuyện đều nhường nhịn. Thêm vào đó, chú Chu lại làm vệ sĩ cho dượng, em không muốn chú khó xử, nên mặc kệ cô ấy châm chọc thế nào em cũng cắn răng chịu đựng.

Dần dần, Lưu Vân bắt đầu chấp nhận em, cách cô ấy chấp nhận rất đặc biệt, em trở thành người hầu có thể sai bảo tùy ý của cô ấy. Khi vui, cô ấy sẽ thưởng cho em chiếc đồng hồ đã đeo một lần. Khi ra ngoài, cô ấy dẫn em theo làm nền, bắt em xách đồ cho cô ấy. Cô ấy chưa bao giờ hỏi ý kiến em, trong mắt cô ấy, em chỉ là người có thể điều khiển bất cứ lúc nào. Dù cô ấy đối xử hào phóng, nhưng những thứ đó không phải là thứ em mong muốn.

Mọi người đều nói em và Lưu Vân có quan hệ tốt, nhưng thực ra em không hề thích cô ấy. Cô ấy là một tiểu thư bị nuông chiều hư hỏng, chưa bao giờ nghĩ đến cảm nhận của người khác. Thứ gì em thích, cô ấy đều muốn giành lấy…"

Nói đến đây, Vạn Xu bỗng nhiên dừng lại: "Mấy anh không phải đang hỏi em, tại sao cô ấy chết mà em không buồn sao? Tại sao em phải buồn chứ? Em vẫn luôn rất ghét cô ấy!"

Vương Nhạc đi ngang qua phòng thẩm vấn, kinh ngạc phát hiện Mặc Lâm đã khiến Vạn Xu chịu mở miệng: "Thầy Mặc làm thế nào vậy?"

Lý Mông cũng ngơ ngác: "Thầy Mặc cũng đâu nói gì nhiều, chỉ hỏi về chuyện của Chu Ổn thôi."

Vương Nhạc nghe vậy liền nhíu mày: "Sao lại là Chu Ổn nữa? Cô ta có quan hệ gì với Chu Ổn?"

Vạn Xu điều chỉnh lại cảm xúc, trở về trạng thái ban đầu. Cô ngả người ra sau, dựa vào ghế: "Sao anh biết em quen Hạ Nhân?"

Mặc Lâm phóng to bức ảnh trên điện thoại đưa ra trước mặt Vạn Xu: "Có người đã đưa cho chúng tôi bức ảnh này."

Vạn Xu nhìn chằm chằm vào bức ảnh trong điện thoại, trông có vẻ hơi bất ngờ.

Đôi mắt nhạt màu của Mặc Lâm hơi nheo lại: "Lúc nãy cô nói cô và Lưu Vân tổ chức sinh nhật cho Hạ Nhân, vậy người chụp bức ảnh lúc đó là ai?"

Vạn Xu đột nhiên nhíu mày, dường như đang do dự điều gì đó: "Là… Lưu Vân."

Mặc Lâm tỏ vẻ "thì ra là vậy": "Vậy chắc cô ấy phải đứng lên ghế chụp, vì góc chụp là từ trên xuống."

Khi Mặc Lâm nói câu này, ánh mắt Vạn Xu rõ ràng đã dao động.

"Một tiểu thư vốn cao ngạo mà lại đứng lên ghế để chụp ảnh cho người khác, tôi thật sự thấy bất ngờ đấy." Mặc Lâm mỉm cười nói.

"Chuyện này có gì đâu, Lưu Vân vốn thích chụp ảnh, yêu cầu về ảnh cũng khá cao." Vạn Xu giải thích.

Mặc Lâm: "Nhưng tôi thấy bức ảnh này chụp cũng không đẹp lắm. Con gái chụp ảnh chẳng phải thường thích chụp từ dưới lên sao?"

"Em nhớ ra rồi, hôm đó ba của Hạ Nhân cũng có mặt, hình như ông ấy cũng chụp cho bọn em vài tấm. Thời gian trôi qua lâu quá rồi, em nhớ lộn." Vạn Xu giải thích.

Mặc Lâm: "Hôm đó rốt cuộc có bao nhiêu người tham gia buổi tiệc sinh nhật?"

Vạn Xu: "Ba người. Ba của Hạ Nhân chụp xong ảnh thì đi đánh mạt chược, nên em không tính ông ấy."

Mặc Lâm nhìn thẳng vào mắt Vạn Xu, trầm giọng nói: "Nói rõ ra, chính xác là ba người nào?"

Vạn Xu sững lại một chút: "Chính là em, Lưu Vân, Hạ Nhân chứ còn ai nữa!"

Mặc Lâm: "Cô chắc chắn?"

Vạn Xu: "Chắc chắn."

Mặc Lâm nghiêng người về phía trước, bất ngờ tiến sát Vạn Xu: "Cô đang căng thẳng gì vậy?"

Vạn Xu chột dạ lùi về sau một chút: "Em không căng thẳng, chỉ là em… quá nhớ chú Chu thôi."

Thấy Vạn Xu vẫn không chịu nói thật, Mặc Lâm đành tiếp tục hỏi: "Sau khi Chu Ổn mất tích, cô từng lấy thân phận người khiếu nại để khiếu nại lên Sở Công an tỉnh. Khi đó tại sao cô lại nộp đơn khiếu nại? Có phải cô biết ẩn tình gì không?"

Vạn Xu nắm chặt ngón tay của mình, cúi đầu không nói gì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!