Chương 14: (Vô Đề)

Đối mặt với hàng loạt câu hỏi của Vương Nhạc, Chu Tử Minh vẫn giữ bình tĩnh: "Các anh có thể kiểm tra camera. Bây giờ là thời đại thông tin, tôi đi qua nhiều nơi hẳn là đều có camera giám sát."

Chu Tử Minh đẩy gọng kính, trong mắt lóe lên tia sáng sắc bén: "Có lẽ các anh nên kiểm tra camera ở khu chung cư xem có ai khả nghi cố tình vào đây để vu oan cho tôi hay không. Dù sao, bất kỳ ai cũng có thể đặt quần áo của Lưu Vân dưới nhà tôi. Hơn nữa, nếu thật sự là tôi giết người, tôi có ngu đến mức vứt bằng chứng ngay dưới nhà mình sao?"

Lời Chu Tử Minh nói khá hợp lý. Nếu thật sự là hung thủ, hắn hoàn toàn có thể hủy quần áo dính máu hoặc vứt ở một nơi cách xa nhà mình, không nhất thiết phải vứt dưới nhà mình, cho dù muốn vứt, cũng phải vứt trước khi công nhân vệ sinh đến, sao lại đợi đến khi rác được dọn đi rồi mới vứt? Làm vậy chẳng khác nào cố tình để quần áo bị phát hiện.

Nhưng vấn đề là, nếu Chu Tử Minh không phải hung thủ, vậy hung thủ là ai? Và vì sao hung thủ lại chọn đổ tội cho hắn?

Vương Nhạc cho rằng, cho dù Chu Tử Minh không phải hung thủ, thì hắn vẫn là một đầu mối quan trọng.

"Nếu anh không phạm pháp thì càng tốt, nhưng nếu có phạm pháp, tôi nhất định sẽ tống anh vào tù!" Vương Nhạc nhìn chằm chằm Chu Tử Minh: "Cha của anh, Chu Ổn, có liên lạc với anh không?"

Nghe đến tên Chu Ổn, Chu Tử Minh rõ ràng khẽ giật mình, rồi lập tức cười khẩy: "Ông ta mất tích đã hai năm rồi, hỏi ông ta làm gì?"

Vương Nhạc: "Vì cha anh rất phù hợp với đặc điểm tội phạm."

Khóe miệng của Chu Tử Minh đầy mìa mai: "Cả đời ông ta xui xẻo đủ rồi, mất tích từng ấy thời gian mà vẫn có người nhớ đến. Việc tốt chẳng tới lượt, chuyện xấu thì lại đến hết cái này đến cái khác."

Chu Tử Minh gạt tàn thuốc: "Tại sao nghi ngờ ông ta?"

Vương Nhạc: "Chúng tôi đã phác họa chân dung tội phạm, nhận định hung thủ rất có thể là quân nhân xuất ngũ và mang theo dao găm ba cạnh."

Chu Tử Minh bật cười ra tiếng: "Xin lỗi, nhưng cái chân dung tội phạm này của các anh có phải hơi nực cười không? Loại người như thế, khua tay là có cả đống, thời cấp ba tôi còn có vài người bạn tham gia quân ngũ, vậy họ cũng đều là nghi phạm sao?"

"Đúng không, tôi không ngại mời cả đám bạn của anh vào phòng thẩm vấn một lượt, anh đừng quên, giờ anh là nghi phạm. Tất cả thông tin liên quan đến anh đều là manh mối phá án của chúng tôi."

Thần sắc của Chu Tử Minh nghiêm túc hơn một chút: "Tôi giao thiệp ít, người khó chịu với tôi nhất chắc là đối thủ cạnh tranh, nhưng tôi nghĩ hắn không có đủ gan giết người."

Hắn hút xong một điếu thuốc, trầm ngâm một lát: "Tôi không có chứng cứ gì giúp các anh, nhưng tôi biết một chuyện. Nghe xong câu chuyện này, chắc hẳn các anh sẽ thấy khó tin."

Vương Nhạc: "Nói nghe thử xem."

Chu Tử Minh chìm vào hồi ức sâu…

"Ba tôi từng là quân nhân, nhưng đã giải ngũ hơn mười năm. Ông ta rất hoài niệm những ngày tháng trong quân ngũ và cực kỳ si mê các loại võ thuật, dao quân dụng. Sau khi giải ngũ, ông ta không chọn một công việc ổn định mà chạy đi làm vệ sĩ. Lúc rảnh rỗi, ông thích làm đồ thủ công, một miếng sắt vụn cũng có thể bị ông ta mài thành một con dao găm ba cạnh.

Con dao găm đó là ông ta chế tạo dựa trên ảnh mẫu, tỷ lệ 1:1, nhìn rất giống thật. Ông ta đặt nó trên giá sách như một tác phẩm nghệ thuật, mỗi khi nhà có khách lại mang ra khoe.

Sau đó, xảy ra một vụ án mạng có liên quan đến ông ta. Nạn nhân chết vì dao găm ba cạnh, đúng lúc con dao găm ông ta làm lại bị mất, nên cảnh sát liền nhắm vào ông ta. Hình như ông ta đã đoán trước được chuyện gì đó, không nói lời nào đã bỏ đi.

Từ đó về sau, tôi chưa từng gặp lại ông ta. Nếu ông ta vẫn còn sống, tôi thật sự rất muốn hỏi ông, rốt cuộc người có phải do ông giết hay không!"

Vương Nhạc sững sờ. Tại sao khi điều tra Chu Ổn, anh không phát hiện ra hồ sơ tiền án?

Anh lập tức rời phòng thẩm vấn, vội đi tìm Mộng Lan: "Tại sao Chu Ổn không có hồ sơ tiền án? Chuyện này là sao?"

Mộng Lan: "Nghi phạm thì đâu phải tội phạm, tất nhiên sẽ không có hồ sơ tiền án."

Vương Nhạc: "Em tra giúp anh vụ án năm đó, mang hồ sơ tới đây!"

Mộng Lan suy nghĩ một chút: "Hồ sơ… bị thầy Mặc ôm đi rồi."

Vương Nhạc bừng tỉnh. Thảo nào Mặc Lâm lại đột nhiên tra hồ sơ vụ án hai năm trước, thì ra là vì chuyện này!

Ra là trong lúc anh đang sốt ruột, Mặc Lâm đã nắm được manh mối mà không nói gì. Rốt cuộc là ý gì?

Vương Nhạc nhanh chóng đến cửa văn phòng của Mặc Lâm, trong lòng khó chịu cực độ, không hiểu tại sao Mặc Lâm lại giấu mình.

Đứng ngoài cửa, anh gõ mấy tiếng, hơi khó chịu hỏi: "Thầy Mặc, vụ án của Chu Ổn hai năm trước anh đã tìm được chưa?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!