Cố Nguyên mơ một giấc mơ, mơ thấy mình nằm trên bãi cỏ.
Những cây thông mọc lên sừng sững, đối diện là dòng sông róc rách.
Cậu thấy một người phụ nữ ngồi bên bờ sông vẽ tranh.
Người phụ nữ đang vẽ những con sóc, nhưng những con sóc đều trong trạng thái đã chết.
"Tại sao lại vẽ những bức tranh như vậy? Cô có biết hay không…"
"Có biết hay không cái gì?"
"Có biết hay không, có bao nhiêu người sẽ chết vì những bức tranh của cô?"
Người phụ nở một nụ cười, "Cậu đang trách tôi sao?"
Cố Nguyên mở mắt ra, ngoài cửa sổ là một màn đêm đặc quánh.
Khoảnh khắc tỉnh dậy, trong đầu cậu chỉ còn lại đường nét mờ nhạt của người phụ nữ.
Bức tranh [Mặt trời mọc] được biến thành một trò chơi giết chóc, mượn tay của hội chứng siêu hùng để tùy tiện tước đoạt sinh mạng người khác, lấy danh nghĩa: tạo ra một thế giới hoàn hảo.
Đây vốn dĩ là một ý tưởng vô cùng b**n th**, người nghĩ ra trò chơi này, nội tâm chắc chắn vô cùng đen tối.
Người này rốt cuộc là ai?
Thẩm Quân sao?
Một vòng giết chóc mới đã kết thúc, mười hai người chết đều đã xuất hiện, trong đó thật sự có người giả chết hay không?
Bây giờ đã khác 20 năm trước, 20 năm trước chưa có hệ thống lưu trữ dấu vân tay, nhưng bây giờ đã có rồi. Muốn làm giả cái chết của một người là gần như không thể.
Trừ khi…
Trừ khi thân phận của người này ngay từ đầu đã sai.
Trước đó, Mặc Lâm luôn cố gắng can thiệp vào trò chơi, dẫn dắt hướng đi của trò chơi, thậm chí rất có khả năng đã đóng vai kẻ sát nhân trong đó.
Khi anh đối mặt với những kẻ giết người thú vị, ánh mắt anh sẽ lóe lên tia sáng phấn khích, cho thấy anh đang rất hứng thú.
Nhưng anh luôn có thể dẫn dắt kẻ sát nhân đi theo hướng đúng đắn. Anh không mang theo thành kiến khi nhìn chúng sinh. Thậm chí trong mắt anh, cuộc đời của chính anh cũng là một trò chơi.
Cảnh giới siêu ngã này thực ra là phản nhân tính, khi không có cảm xúc, con người sẽ trở nên máu lạnh.
Nhưng dù sao anh cũng là một sinh vật, cũng sẽ bị ảnh hưởng bởi hormone của cơ thể. Tình yêu được tạo ra bởi dopamine và oxytocin, khi những hormone này tiết ra, anh có thể là một người yêu nồng nàn. Nhưng một khi anh ngừng nhu cầu về tình yêu, hormone cơ thể hồi phục, không còn ảnh hưởng đến chủ quan, anh lại trở thành một sinh vật không có cảm xúc.
Hơn nữa, anh là "đa não", vai trò người yêu chỉ là một trong những thân phận của anh, cho dù mất đi thân phận này, anh cũng sẽ không bị ảnh hưởng.
Mặc Lâm đã dạy cậu cách phân tích tâm lý, nhưng khi cậu dùng khả năng này lên chính Mặc Lâm, cậu lại thấy một người hoàn toàn siêu ngã.
Cố Nguyên đối mặt với một người siêu ngã như vậy, trong lòng chỉ có cảm giác bất lực sâu sắc.
Có lẽ chỉ có người như vậy, mới có thể vượt qua thử thách của Thẩm Quân, trở thành người thừa kế của ông ta.
Cố Nguyên lắc lắc đầu, muốn rũ bỏ những suy nghĩ lộn xộn trong đầu.
Trời vẫn chưa sáng, cậu không có chút buồn ngủ nào.
Cậu bị Lôi Âm nhốt trong một căn biệt thự nhỏ ở vùng ngoại ô, xung quanh đều lắp camera giám sát.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!