Cố Nguyên ngủ li bì hai ngày.
Khi tỉnh dậy, bụng trống rỗng, đầu hơi choáng, có vẻ bị hạ đường huyết.
Người đánh thức cậu là một cuộc gọi, số điện thoại lạ.
Cậu bất giác gọi lại.
"Alo?"
"Xin chào, vật nhỏ."
Người nói chuyện là một người đàn ông, giọng trầm thấp, âm sắc…
Mặc dù âm sắc của người đàn ông rất giống Mặc Lâm, nhưng Cố Nguyên chắc chắn người này không phải Mặc Lâm, Mặc Lâm chưa bao giờ nói chuyện với cậu bằng giọng điệu này.
Ngón tay cậu siết chặt, nắm chặt điện thoại, "Anh là ai?"
"Tôi là Mặc Lâm a." Giọng điệu của người đàn ông rõ ràng đang cười, "Người yêu của cậu!"
Cố Nguyên im lặng hai giây, não bộ đang hoạt động cực nhanh, "Anh đang ở đâu?"
"Tôi đang ở…" Người đàn ông dừng lại, "Trên lầu!"
Cố Nguyên nuốt nước bọt, tiếp tục hỏi, "Lầu nào?"
Người đàn ông cười một lúc mới nói, "Sân thượng trên đầu cậu."
Cố Nguyên vừa nói chuyện điện thoại, vừa dùng máy tính gửi tin nhắn cho Lý Mông: [Nhanh đến sân thượng nhà tôi!]
"Đến tìm tôi đi, tôi có chuyện muốn nói với cậu." Người đàn ông nói xong, cúp máy.
Cố Nguyên không chút do dự, đi thẳng vào thang máy lên tầng cao nhất.
Trên sân thượng gió rất lớn, bầu trời đen kịt như sắp sụp đổ, bầu không khí oi bức, dường như sắp có một trận mưa lớn.
Một tiếng sét đánh xuống, phía sau phát ra âm thanh chói tai, như muốn xé toạc mọi thứ xung quanh, Cố Nguyên giật mình.
Một người đàn ông cao lớn đứng cạnh hàng rào chắn, quay lưng lại với cậu, chiếc áo khoác gió màu đen phồng lên trong gió, bóng lưng đó nhìn có vẻ xa lạ.
Nghe thấy có người đi lên, người đàn ông quay người lại.
Cố Nguyên nhìn thấy một khuôn mặt giống hệt Mặc Lâm, nhưng khuôn mặt này trông già dặn hơn, ngoài vẻ già dặn, còn có một đôi mắt toát ra vẻ chết chóc.
Đôi mắt đó không biết đã trải qua những gì, đã mất đi ánh sáng, khiến người ta cảm thấy như một cái xác không hồn.
"Vật nhỏ, không đến ôm tôi sao?"
Giọng nói này giống như phát ra từ một cơ thể không có linh hồn, khiến Cố Nguyên có chút rùng mình.
Cậu đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Người đó mang khuôn mặt của Mặc Lâm, nhưng lại nói những lời rất xa lạ, cậu không thể coi anh ta là Mặc Lâm.
Người đàn ông nhếch mép, cười cười đi về phía cậu, chậm rãi rút ngắn khoảng cách giữa hai người, cho đến khi Cố Nguyên nhìn rõ vết sẹo mờ mờ trên cằm người đàn ông, anh ta mới dừng lại.
Tim cậu đập thình thịch.
Kẻ sát hại bà của Chu Hiển, kẻ đổ tội cho Mặc Lâm đang đứng ngay trước mặt cậu!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!