Lý Mông đứng ngoài cửa đợi một lúc, thấy bên trong không có phản ứng, lại gõ cửa thêm lần nữa.
Mặc Lâm bất ngờ mở cửa, nhưng chỉ mở một phần ba, thân hình cao ráo chắn ngang lối vào. Áo sơ mi trên người anh cởi đến khuy thứ ba, để lộ mảng lớn xương quai xanh. Đôi mắt vì không vui mà hơi nheo lại, đáy mắt ánh lên chút khó chịu: "Có chuyện gì?"
Lý Mông đứng trước cửa, tay cầm sổ và bút, bộ dạng thành khẩn học tập: "Thầy Mặc, tôi đến hỗ trợ!"
"Hỗ trợ gì?"
Mặc Lâm nhìn thẳng vào mắt Lý Mông, anh không nhớ mình từng nói cần hỗ trợ gì cả.
"Không phải hai người đang tìm tài liệu sao?" Lý Mông nói xong, liếc mắt vào trong phòng nghỉ.
"Nhìn linh tinh gì đấy?" Mặc Lâm lập tức giơ tay chắn tầm nhìn của Lý Mông: "Anh không nghỉ trưa à?"
Lý Mông gãi sau đầu, hơi ngượng ngùng: "Tôi thấy thầy Mặc và thầy Cố đều đang tăng ca làm việc, ngại đi nghỉ một mình nên quyết định tới giúp tìm tài liệu!"
Mặc Lâm xoa xoa thái dương: "Đợi chút, đứng đây đừng nhúc nhích."
Anh tiện tay cầm một tập hồ sơ đưa cho Lý Mông: "Mang về xem, liệt kê chuỗi chứng cứ bên trong, chiều nộp cho tôi."
Lý Mông nhìn túi hồ sơ, nghi hoặc gật đầu: "Vậy…"
"Không có chuyện gì khác, anh về trước đi." Mặc Lâm ngắt lời.
Ánh mắt Lý Mông hơi liếc sang bên phải, rồi lập tức thu về, cuối cùng gật đầu: "Vậy tôi đi đây."
Chờ Lý Mông đi xa, Mặc Lâm lập tức đóng chặt cửa phòng nghỉ, nhanh bước về phía Cố Nguyên.
Lúc này, Cố Nguyên đang cúi đầu lật giở hồ sơ trong tay, xem rất chăm chú, sắc đỏ trên mặt cũng đã bớt nhiều.
"Pháp y Cố thật sự đang xem hồ sơ à?" Mặc Lâm có chút buồn cười hỏi.
Cố Nguyên không ngẩng đầu, tiếp tục lật hồ sơ: "Ừm, cơ bản đều đúng, chỉ là một số manh mối tương đối kín tạm thời chưa xác nhận được, nhưng như vậy cũng đủ rồi."
Mặc Lâm khẽ cười, hạ thấp giọng hỏi: "Chúng ta tiếp tục chứ?"
Cố Nguyên đặt hồ sơ xuống: "Thầy Mặc không sợ lát nữa lại có người đến hỗ trợ sao?"
Mặc Lâm cong môi cười: "Ừm… vậy thì chúng ta tốc chiến tốc thắng?"
Tất nhiên Cố Nguyên không tin lời Mặc Lâm, mỗi lần đều nói tốc chiến tốc thắng, nhưng lần nào cũng vắt kiệt sức của cậu, cậu sẽ không mắc lừa nữa đâu.
"Anh nhịn đi… À phải, chẳng lẽ mấy hồ sơ này anh bê đến chỉ để bày ở đây à?"
Mặc Lâm đè ngọn lửa đang cháy rừng rực trong lòng xuống: "Anh nghi vụ án này có liên quan đến vụ trước."
Cố Nguyên hơi kinh ngạc: "Lý do?"
"Pháp y Cố ngày nào cũng viết luận văn, chắc hẳn phải biết, một bài luận hoàn chỉnh phải có logic chặt chẽ. Nếu xuất hiện lỗ hổng logic, nhất định là sai sót ở một khâu nào đó."
Mặc Lâm ngồi tựa vào bàn làm việc, chậm rãi uống nước: "Logic giết người của hung thủ có nhiều chỗ sơ hở trong chi tiết, nhưng hắn lại chỉ ra một hung thủ rất rõ ràng. Em không thấy vậy là rất bất thường sao?"
Mặc Lâm nói ra đúng nghi ngờ mà Cố Nguyên vẫn luôn suy nghĩ, cậu muốn nghe quan điểm của anh: "Vậy, anh thấy vấn đề ở đâu?"
Mặc Lâm: "Anh cho rằng, hắn đang bắt chước."
Cố Nguyên: "Bắt chước?"
"Đúng vậy, bắt chước phương thức giết người từng xuất hiện." Mặc Lâm ngừng một chút, rồi nói tiếp: "Hung thủ để lại trên người nạn nhân rất nhiều manh mối có tính gợi ý, ví dụ như bộ đồ thể thao không vừa và dây chuyền cung hoàng đạo. Anh cho rằng những manh mối này hướng đến một cô gái khác, có lẽ cô gái này chính là nạn nhân của vụ án mà hung thủ đang mô phỏng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!