"Tít!" Quét mã thành công.
Đúng lúc này, Mặc Lâm vừa hay bắt gặp cảnh tượng đó, anh hiếm hoi mà khẽ nhíu mày, vội vàng cúp điện thoại, bước thẳng về phía hai người.
Sau khi kết bạn WeChat thành công, Vạn Xu gửi một icon mặt cười: "Pháp y Cố, lát nữa chúng ta nói chuyện tiếp nhé!"
Nói xong, Vạn Xu còn nháy mắt với Cố Nguyên, dùng hành động thực tế để chứng minh rằng, chỉ cần bản thân không thấy ngại, thì người ngại sẽ là của người khác.
Nữ cảnh sát dẫn Vạn Xu đến phòng thẩm vấn đứng bên cạnh cũng thấy toát mồ hôi thay, vừa thấy thầy Mặc đến, cô vội kéo Vạn Xu đi vào phòng thẩm vấn.
Cố Nguyên cất điện thoại, ánh mắt dõi theo Mặc Lâm đang tiến lại gần.
Mặc Lâm mím môi thành một đường thẳng, trông có chút không vui, đôi mắt nhạt màu vì cảm xúc mà thoáng thêm phần âm trầm.
Không hiểu vì sao, lúc này Mặc Lâm lại cho Cố Nguyên một cảm giác xa lạ.
Cảm giác xa lạ đó khiến tim cậu thoáng đập nhanh, giống như đứa trẻ làm sai chuyện bị người lớn nhìn chằm chằm.
Dù Mặc Lâm chưa nói gì, nhưng trong lòng Cố Nguyên đã vang lên một giọng nói: Cố Nguyên, hình như mày… gặp rắc rối rồi…
Mặc Lâm đi đến trước mặt Cố Nguyên, đưa tay giúp cậu chỉnh lại cổ áo vừa bị mình vò loạn khi nãy, nhẫn cưới trên ngón áp út tay trái khẽ lướt qua vành tai cậu: "Em nhất định phải chọc giận anh à?"
Lần đầu tiên Cố Nguyên thấy một Mặc Lâm như vậy, có chút cảm xúc, lại như đang cố gắng kìm nén, bất giác khiến người khác cảm thấy buồn cười.
Cố Nguyên mấp máy môi, thản nhiên: "Em có chọc giận anh à?"
Thái dương Mặc Lâm giật giật đau nhức, ngón tay thon dài thò vào túi áo vest, móc ra một viên kẹo hương dâu, thong thả bóc lớp giấy gói: "Pháp y Cố là người đã có gia đình, ra ngoài phải biết cách từ chối."
Cố Nguyên nhìn chằm chằm viên kẹo trong tay Mặc Lâm: "Anh đang dạy em cách làm việc à?"
Mặc Lâm bóc xong kẹo, đưa viên kẹo hồng hồng đến bên môi Cố Nguyên: "Không, chỉ muốn nhắc nhở em, lần sau đừng như vậy nữa."
Kẹo dâu tan dần trong miệng, Cố Nguyên khẽ ừ một tiếng.
Mặc Lâm cho rằng tiếng "ừ" này là đồng ý, sắc mặt cuối cùng cũng dịu lại: "Đi thôi, đưa em đi ăn."
"Không đi." Cố Nguyên quay đầu đi thẳng về phía nhà ăn, hoàn toàn không có ý định chờ Mặc Lâm.
Khi cậu lấy đồ ăn xong, ngồi xuống bàn ăn trong nhà ăn thì Mặc Lâm bất ngờ xuất hiện, còn đặt một chai sữa dê tươi trước mặt cậu: "Từ nay mỗi trưa sẽ có người đưa sữa dê cho em, chưa đến một tháng là bù lại đủ dinh dưỡng mà em thiếu gần đây."
Buổi sáng, lúc trêu chọc Cố Nguyên, Mặc Lâm phát hiện vòng eo cậu gầy đi, nên đã đặt sẵn sữa dê.
Nhưng khi câu này lọt vào tai Cố Nguyên, ý nghĩa lại khác hẳn, cậu nghe thành: Anh sắp phải đi, có thể sẽ đi một tháng.
Cố Nguyên nhìn chai sữa dê nghi ngút khói trước mắt, lập tức thấy mất hết khẩu vị: "Em không uống sữa dê."
"Hả? Chẳng phải trước giờ em rất thích sữa dê tươi ở đây sao?" Mặc Lâm hỏi.
Cố Nguyên buồn bực cúi đầu, cậu thích là vì đó là Mặc Lâm đưa cho, tất cả đồ ăn Mặc Lâm đưa đều trở nên ngon hơn, chứ không phải ai đưa cậu cũng uống.
"Đó là trước kia, giờ em uống ngán rồi." Cố Nguyên quay đi, lấy từ trong ba lô ra một lon Red Bull: "Giờ em quen uống cái này hơn."
Mặc Lâm liếc nhìn lon Red Bull trên bàn: "Uống Red Bull buổi trưa? Không định nghỉ trưa sao?"
"Không nghỉ trưa, buổi trưa không ngủ, tối mới không mất ngủ."
Cố Nguyên bị mất ngủ đã lâu, nhưng chỉ cần ở trong vòng tay Mặc Lâm, mỗi lần đều ngủ rất ngon. Chỉ là hai năm nay Mặc Lâm thường xuyên đi công tác xa, nên chứng mất ngủ của cậu càng nghiêm trọng.
Cậu không thể lúc nào cũng dựa vào Mặc Lâm, khi Mặc Lâm không ở bên, những khó chịu còn sót lại đều cần cậu dần dần tự thích nghi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!