Chương 9: (Vô Đề)

Cửa nhà nghi phạm đang mở, bên trong có hai cảnh sát đang thu thập vật chứng. Cố Nguyên đi vào phòng tắm, trên bồn rửa đầy các loại chai lọ mỹ phẩm của phụ nữ, trong bồn còn rơi vài sợi tóc dài màu đen.

Cậu đeo găng tay, bắt đầu tìm kiếm vật chứng có khả năng liên quan trong đống mỹ phẩm.

Mặc Lâm bước vào phòng ngủ chính, trong phòng rất bừa bộn, quần áo bẩn và tất vớ chất đống trên bệ cửa sổ không được giặt, bốc ra mùi hôi chua khó ngửi.

Phòng ngủ chính có một phòng tắm tương đối rộng, bên trong là đủ thứ như sữa dưỡng thể, dầu xả,v.v.. dành cho nữ giới.

Mặc Lâm chú ý đến một chai nhỏ màu nâu ở góc tường, trông không nổi bật lắm. Nắp chai không biết đã bị vứt đi đâu, anh cầm lên lắc nhẹ, bên trong vẫn còn chất lỏng.

Chai này trông rất quen mắt, hình như anh đã thấy ở đâu đó rồi.

"Tìm thấy rồi." Giọng của Mặc Lâm vang lên từ phòng tắm trong phòng ngủ chính.

Cố Nguyên kiểm tra chai lọ, thấy miệng chai vẫn còn ướt, liền tra cứu thông tin trên thân chai và xác định đúng là loại có ống nhỏ giọt.

"Làm sao anh nhận ra được vậy?"

"Pháp y Cố không xem TV sao? Loại tinh chất này đang rất nổi hiện nay."

"Tôi xem TV nhưng không xem quảng cáo." Cậu trả lời nghiêm túc.

Sau khi lấy được vật chứng, hai người lập tức lái xe quay về cục cảnh sát. Nếu kết quả xét nghiệm trùng khớp, vụ án này sẽ có bước đột phá quan trọng.

Vật chứng được giao nộp ngay, phía phòng thí nghiệm lập tức tiến hành lấy mẫu kiểm tra. Không lâu sau, kết quả đã có.

"Đúng là cùng một chất, nhưng rất tiếc, không chiết xuất được DNA. Nếu có thể tìm được chính cái ống nhỏ giọt kia thì tốt quá." Bác sĩ giám định tỏ ra nuối tiếc.

Dù đã tìm được lọ tinh chất, nhưng vì sản phẩm này bán rất rộng rãi, nên không thể coi là chứng cứ kết tội.

Cố Nguyên bắt đầu bước ra ngoài: "Chúng ta quay lại hiện trường tìm tiếp đi."

Mặc Lâm: "Tôi đi cùng cậu."

Anh đi theo sau Cố Nguyên, đồng thời lấy điện thoại ra gọi một cuộc.

Khi họ đến khu dân cư nơi xảy ra án mạng, trong hầm để xe có năm người trẻ đang đứng đợi. Một người là nữ, bốn người còn lại đều là nam đeo kính.

"Thầy Mặc tới rồi!" Cô gái hô lên phấn khích, gọi mấy người kia lại gần.

Cả năm người đều rất hào hứng, nhanh chóng bước về phía họ. Cố Nguyên gần như lập tức thu mình lại, trốn vào góc ghế sau xe.

"Tôi gọi mấy sinh viên tới giúp, cảnh sát đang thiếu người." Mặc Lâm nhận ra cậu khó chịu, liền xuống xe và đóng cửa lại: "Ở trong xe đợi tôi, tôi qua nói chuyện với họ một chút."

Mặc Lâm miêu tả sơ lược tình hình cho sinh viên, tất nhiên, những thông tin cơ mật thì không hề tiết lộ.

Nhìn qua là thấy anh rất thân thiết với đám sinh viên, hoàn toàn không có dáng vẻ của một giáo sư nghiêm khắc. Đám sinh viên cũng không rụt rè gì, cả nhóm nói cười như bạn bè đồng trang lứa.

Trong lúc trò chuyện, ánh mắt của Mặc Lâm luôn liếc về phía Cố Nguyên. Trong hầm để xe không có cửa sổ, Cố Nguyên một mình ngồi trong xe, co ro như một chú cừu non đáng thương.

"Không nói nữa, trời sắp tối rồi, phải tranh thủ thời gian."

Mặc Lâm nói xong, gửi ảnh chiếc ống nhỏ giọt vào nhóm chat. Cả nhóm đeo găng tay, tản ra, mục tiêu là các thùng rác quanh khu dân cư.

Mặc Lâm nhanh chóng quay lại xe, hạ cửa kính xuống thấp nhất có thể, khởi động máy, chuẩn bị lái xe ra khỏi hầm. Qua gương chiếu hậu, anh nhìn thấy sắc mặt Cố Nguyên đã khá hơn trước.

Sắc mặt Cố Nguyên hồi phục trông thấy, cậu nói: "Dừng xe ở đây là được rồi, chúng ta đi thang máy từ tầng hầm lên."

Hầm để xe rất rộng, Mặc Lâm đi sau Cố Nguyên, cách chưa đến một mét.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!