Chương 8: (Vô Đề)

"Anh bị hỏng não à?"

"Ở cạnh pháp y Cố, rất khó mà không bị hỏng."

"Tại sao?"

"Vì cậu dễ thương."

"Tôi không thích từ dễ thương."

"Vậy cậu thích từ gì?" Lời của Mặc Lâm nếu đem đi tán tỉnh con gái thì còn hợp, nhưng người đang ngồi sau là Cố Nguyên, chỉ nghe thấy cậu đáp lại bằng bốn chữ: "Thích anh câm miệng."

Mặc Lâm thầm nghĩ: Cãi cũng không vừa gì.

Cố Nguyên đúng là kẻ hủy diệt chủ đề, mức sát thương rất cao.

Đột nhiên Mặc Lâm nghiêm túc nói: "Cậu nghĩ hung thủ vào nhà bằng cách nào?"

"Đi qua cửa."

Nạn nhân sống ở tầng 18 của tòa chung cư, từ bên ngoài hoàn toàn không thể leo lên được, vậy chỉ có thể vào từ cửa chính.

"Cổng khu và thang máy đều có camera. Chỉ cần hắn đi vào theo lối chính, chắc chắn sẽ bị camera ghi lại."

Nói đến vụ án, Cố Nguyên cuối cùng cũng nói nhiều hơn một chút.

"Hồ sơ vụ án ở Liên Trì, cậu vẫn chưa xem hết đúng không?" Mặc Lâm vừa nói vừa xoay vô

-lăng một vòng 180 độ.

"Chưa."

"Ở mấy vụ trước, camera đều bị phá. Lần này, nếu không có gì bất ngờ, hắn cũng sẽ dùng cách tương tự." Xe trơn tru dừng lại trong bãi đậu, Mặc Lâm kéo thắng tay: "Đến nơi rồi."

Trong phòng họp đã ngồi đầy người, hàng cuối còn có vài phóng viên từ các hãng truyền thông.

Đợi mọi người đến đông đủ, cảnh sát bắt đầu trình bày toàn bộ quá trình vụ án.

Những điều này Cố Nguyên đã được Mặc Lâm kể qua.

"Để tránh xảy ra thêm án mạng, lần này chúng ta cần nhờ tới sự giúp sức của truyền thông. Giáo viên mầm non và y tá hiện đang được xếp vào nhóm nguy cơ cao…"

Sau cuộc họp, ai nấy đều mang vẻ mặt nặng nề.

Thi thể được người thân phát hiện, hiện đang làm biên bản trong phòng thẩm vấn. Lý Mông đứng bên ngoài cạnh cửa kính, thở dài bất lực.

Anh đã hủy vé tàu về quê: "Tôi thấy tên hung thủ này rõ ràng là đang khiêu khích chúng ta. Dùng lại chính xác cách giết người như cũ, nếu lần này vẫn không bắt được hắn, thì mặt mũi cảnh sát để đâu?"

Đúng lúc Tiêu Trạch từ trong văn phòng bước ra, bắt gặp cảnh đó: "Còn có thời gian than thở, công việc làm xong hết chưa?"

Lý Mông tiu nghỉu quay lại bàn làm việc, bắt đầu điều tra tài khoản mạng xã hội của tiếp viên hàng không Viên Tuệ trước khi chết.

"Thầy Mặc, theo tôi một chút." Tiêu Trạch gọi Mặc Lâm đi.

Phòng thí nghiệm vừa gửi tin: Trong *m đ** của nạn nhân phát hiện t*nh d*ch của một người đàn ông, trong máu có lượng thuốc ngủ đủ gây tử vong. Ngoài ra, trong khối sáp tìm thấy một tờ giấy nhỏ, trên đó viết: Đêm đầu.

"Quả nhiên giống hệt vụ ở thành phố Liên Trì!"

Trong các vụ trước, hung thủ không để lại bất kỳ DNA nào, ai cũng nghĩ lần này sẽ giống vậy. Không ngờ lại có phát hiện mới.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!