Chương 7: (Vô Đề)

Cậu cắt một miếng thịt bò đưa vào miệng, cảm giác mềm mại tinh tế lướt qua đầu lưỡi và kẽ răng, vị giác được thoả mãn đến cực độ. Hương thơm của miếng thịt bò tan ra trong khoang miệng, mãi đến khi hoàn toàn biến mất, cậu mới nuốt xuống.

"Ăn rất ngon."

Ba chữ đơn giản ấy, đối với Cố Nguyên mà nói đã là một lời khen ngợi hiếm có.

Mặc Lâm: "Chỉ khi tâm trạng tôi rất tốt, tôi mới nấu ra được món ăn như vậy."

Ý là hôm nay tâm trạng anh ta rất tốt.

Cố Nguyên nghĩ lại, thấy cũng đúng, hôm nay vừa phá án xong, tâm trạng tốt là điều dễ hiểu.

"Khi tâm trạng không tốt thì sẽ thế nào?"

Đây có lẽ là lần đầu tiên Cố Nguyên chủ động hỏi Mặc Lâm một câu.

"Ý cậu là mất kiểm soát cảm xúc à? Tôi chưa bao giờ mất kiểm soát cảm xúc cả, nên câu hỏi này rất khó trả lời."

Cố Nguyên khẽ nhíu mày, nếu nói như vậy, thì trừ những lúc mất kiểm soát cảm xúc, thời gian còn lại đều là lúc anh ta đang trong tâm trạng tốt.

Nghĩ đến đây, cậu lại ngẩng đầu liếc nhìn người đối diện. Người đối diện đang cẩn thận cắt bít tết, những ngón tay thon dài đặt lên con dao bạc, động tác rất tao nhã. Khóe miệng anh ta luôn hơi cong lên, từ lúc Cố Nguyên gặp Mặc Lâm đến giờ, vẻ mặt anh ta vẫn không thay đổi, chỉ trừ lúc đang thẩm vấn tội phạm trong phòng thẩm vấn, thì khuôn mặt mới có một vài biến chuyển nhỏ.

"Cho nên cậu hoàn toàn không cần lo lắng sẽ đắc tội với tôi."

Nói đến chuyện đắc tội với người khác thì kinh nghiệm của Cố Nguyên có thể nói là kể hoài không hết, bây giờ cậu cũng chẳng mấy quan tâm có thêm một người ghét mình hay không. Nhưng người ngồi đối diện lại không khiến cậu cảm thấy khó chịu.

Bữa cơm này ăn cũng tạm gọi là dễ chịu, Cố Nguyên dùng khăn giấy lau miệng, chuẩn bị mang bát đũa vào bếp.

Mặc Lâm cũng đã ăn xong, bê theo bát đĩa đi sau cậu.

Căn bếp vốn rộng rãi, giờ có hai người đàn ông lại trở nên chật chội. Khi Cố Nguyên xoay người thì vai đụng vào cánh tay của Mặc Lâm, dao trong tay phát ra tiếng leng keng chạm nhau.

"Cẩn thận… va phải tôi thì không sao, nhưng làm bẩn quần áo cậu thì không ổn đâu."

Cố Nguyên cúi đầu, cậu rất không quen với việc tiếp xúc thân thể người khác, dù chỉ là va chạm nhẹ cũng đủ khiến cảm xúc của cậu bất ổn.

"Có thể đừng đụng vào tôi không?"

"Là cậu va vào tôi trước mà…"

Cố Nguyên: ……

Cậu không muốn ở lại trong bếp thêm chút nào, vòng qua Mặc Lâm rồi đi ra ngoài.

Vừa bước vào phòng khách thì nghe thấy tiếng người trong bếp kéo dài giọng: "Có thể giúp tôi cho mèo ăn không… đồ ăn khô và pate đều để trong tủ cạnh tivi…"

Tiếp đó là tiếng nước chảy róc rách từ vòi nước.

Cố Nguyên bất đắc dĩ ngồi xuống cạnh tủ tivi, lấy ra một hộp pate. "Quýt Béo" nghe tiếng chạy lon ton đến, ngoan ngoãn ngồi trước mặt cậu.

"Meo~"

Cố Nguyên không nhịn được đưa tay xoa nó: "Bát của mày đâu?"

Quýt Béo dường như nghe hiểu, liền dẫn cậu ra ban công.

Ban công có một cái cattree dành riêng cho Quýt Béo leo trèo, dây thừng được quấn từng vòng từng vòng, nhìn ra là đồ thủ công. Không ngờ Mặc Lâm lại kiên nhẫn làm được chuyện như vậy.

Dưới cattree đặt bát ăn và bình nước l**m của Quýt Béo, nhìn rất sạch sẽ vệ sinh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!