Chương 50: (Vô Đề)

Mười năm trước, Lý Nam và Hàn Đông thường đấu ngang tài ngang sức, vì vậy Lý Nam đã vô số lần tưởng tượng rằng nếu năm đó mình không gặp tai nạn, thì người đứng trên bục nhận giải liệu có phải là mình không?

Nhưng trận đấu lần này vừa mới bắt đầu, Lý Nam đã rơi vào thế yếu.

Công và thủ của Hàn Đông đều không có sơ hở, hai người giờ đây đã không còn ở cùng một đẳng cấp nữa. Hàn Đông đã vươn ra quốc tế, còn Lý Nam vẫn dừng lại ở mười năm trước.

Lý Nam đã cảm nhận rõ sự chênh lệch thực lực, nhưng cô không chịu nhận thua, có thể thấy cô đang dốc hết sức lực.

Nếu đây là một trận đấu thật, chắc chắn sẽ là một trận làm lay động lòng người, bởi vì kẻ yếu đã bị đánh gục hết lần này đến lần khác nhưng vẫn không chịu cúi đầu.

"Lẽ ra mười năm trước cô nên đến tìm tôi, không biết là vì lý do gì lại khiến cô lạc lối lâu như vậy. Linh hồn của con người mất rồi, thì sống hay chết có gì khác biệt? Nhưng dù bây giờ cô có đứng dậy lần nữa, tôi vẫn sẽ đánh bại cô. Có những thứ một khi đã bỏ lỡ là không thể quay lại. Tất cả là do chính cô lựa chọn."

Lý Nam chống đỡ cơ thể mình đứng dậy lần nữa, lau vết máu nơi khóe miệng, nghiến răng nói ra hai chữ: "Lại đến!"

"Cô điên rồi!" Hàn Đông nói: "Cô chắc chắn thua."

"Tôi vẫn chưa gục… dựa vào đâu mà nói tôi thua?"

Lý Nam giống như một kẻ điên, liên tục ngã xuống rồi lại gượng dậy từ mặt đất…

Cuối cùng, Hàn Đông có chút không đành lòng: "Bỏ cuộc đi, đã bao nhiêu năm rồi, vẫn chưa buông được sao? Tôi không muốn hôm nay có chuyện gì xảy ra, tôi còn có việc khác phải làm."

Lý Nam phun ra một ngụm máu nhạt màu, vẫn muốn tiếp tục đánh.

Đến cuối cùng, Hàn Đông không thể đánh tiếp nữa, tháo găng tay xuống, bước về phía cầu thang: "Đúng là một kẻ điên, không cần mạng nữa à?" Vừa đi vừa mắng.

Vừa bước vào cầu thang, cô đã thấy một nhóm cảnh sát đang ngồi xổm ở góc cầu thang, cô sững người: "Các người…"

Cảnh sát ra hiệu "suỵt" với cô, ra dấu bảo cô mau rời đi.

Hàn Đông hiểu ý, né cảnh sát xuống lầu, đột nhiên nghe thấy trên sân thượng truyền đến tiếng gào thét tuyệt vọng của Lý Nam, cô quay đầu lại nhìn thì thấy Lý Nam đã bị một nhóm cảnh sát khống chế trên mặt đất… còng tay lạnh lẽo khóa chặt cổ tay cô ta…

Lần này, cô ta không thể nào đứng dậy được nữa…

Lý Mông đứng bên ngoài cửa sổ kính phòng thẩm vấn, một tay xoa cằm: "Lý Nam đã bỏ ra mấy trăm ngàn để chữa bệnh cho Lý Giang, cuối cùng lại tự tay muốn giết ông ta, anh nói xem cô ta nghĩ gì?"

Mặc Lâm đứng bên cạnh anh ta, chậm rãi giải thích: "Có một kiểu người, từ nhỏ đến lớn luôn nghe lời cha mẹ, chưa từng có suy nghĩ độc lập. Khi họ đối mặt với những quyết định trọng đại của đời người, sẽ do dự không quyết, không biết mình thực sự muốn gì. Lý Nam chính là ví dụ điển hình…

Hơn nữa từ nhỏ cô ấy đã thiếu tình thương, vô cùng khao khát một gia đình, vì vậy mới chọn sinh con khi đang ở đỉnh cao sự nghiệp. Sau khi chịu đả kích, cô ấy cũng không có nhân cách độc lập để tự chống đỡ bước ra khỏi bóng tối. Khi đối diện với mâu thuẫn gia đình, cũng không biết xử lý sao cho đúng. Những người như vậy, một khi mất lý trí rất dễ đi đến cực đoan… Cho nên nói, nổi loạn không nhất thiết chỉ xảy ra ở tuổi thiếu niên, nổi loạn sớm cũng chưa chắc là chuyện xấu."

Lý Mông nghe Mặc Lâm nói một tràng dài, bỗng cảm thấy tò mò: "Thầy Mặc, anh từng nổi loạn chưa?"

"Khi tôi nổi loạn, chắc anh còn đang học tiểu học."

Mặc Lâm ra vẻ một ông cụ non, anh nâng tay nhìn đồng hồ, đã đến giờ tan làm.

Lý Mông gãi đầu: "Anh hơn tôi có hai tuổi thôi mà? Lẽ nào tiểu học anh đã bắt đầu nổi loạn rồi à?"

Mặc Lâm không trả lời, quay người đi về văn phòng của Cố Nguyên.

Cố Nguyên đã xử lý xong công việc trong tay, chuẩn bị ra sân bay đón Ôn Tử Hàm, bỗng phát hiện có một tin nhắn chưa đọc.

Ôn Tử Hàm: [Đã đổi vé, 3 giờ sáng mới đến, tôi đã đặt khách sạn gần sân bay rồi, cậu không cần đến đón tôi đâu. Tôi định đến nơi sẽ ngủ một giấc điều chỉnh lệch múi giờ, mai chúng ta gặp nhau nhé. Tôi lên máy bay đây.]

Cố Nguyên gửi thời gian và địa điểm ăn tối qua cho cậu ta, lúc này có người gõ cửa văn phòng.

Nghe tiếng gõ cửa với tiết tấu ba dài hai ngắn, là Mặc Lâm.

Đến gõ cửa cũng có phong cách riêng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!