Tiêu Trạch một mình bước vào nhà máy nuôi bồ câu bị bỏ hoang, xung quanh vẫn còn mùi hôi thối khó ngửi, dưới đất toàn là hỗn hợp phân chim và cát đá, xen giữa là vô số côn trùng nhỏ đen sì bò qua bò lại. Trên những chiếc lồng bỏ hoang còn treo đầy phân bồ câu, có thể tưởng tượng nhà máy này trước kia từng náo nhiệt thế nào.
Tiêu Trạch thầm nghĩ trong lòng, cái cô Lý Nam này đúng là biết chọn chỗ thật, sao cô ta lại biết được nhiều "chỗ tốt" như vậy chứ?
Hai tay Tiêu Trạch giơ súng, cảnh giác tiến về phía trước, phát hiện sau mấy cái lồng có một bóng người, trông giống Vương Nhạc. Anh lập tức bước nhanh tới, chỉ thấy Vương Nhạc bị trói ngược tay vào giá sắt của cái lồng, lúc này không rõ là đang ngủ hay đã bất tỉnh. Một chân dài thò ra từ phía sau lồng, bàn chân trần đen sì.
Tiêu Trạch quan sát xung quanh một lượt, phát hiện trong nhà máy không còn ai khác. Sau khi xác nhận khu vực an toàn, anh báo tin cho cảnh sát hình sự đang phục kích bên ngoài: "An toàn, không phát hiện Lý Nam."
Khi cởi trói cho Vương Nhạc, anh ta mơ màng tỉnh lại: "Đội trưởng? Anh tới cứu tôi rồi?!"
Vương Nhạc mừng rỡ ra mặt: "Tôi còn tưởng mình tiêu đời rồi chứ!"
"Tiêu cái gì mà tiêu? Tôi nhất định không để cậu chết được!" Tiêu Trạch cởi trói cho anh ta: "Hung thủ đâu?"
"Chiều nay cô ta trói tôi ở đây, chỉ nói tối sẽ có người tới cứu. Đội trưởng, rốt cuộc là chuyện gì vậy?"
Tiêu Trạch nheo mắt lại, móc ra một điếu thuốc: "Người phụ nữ này không đơn giản đâu!"
Vương Nhạc cũng nói muốn xin một điếu.
Tiêu Trạch đưa cho cậu ta một điếu, còn đích thân châm lửa: "Lần này lỗi tại tôi, không nói rõ ràng, đánh giá thấp mức độ nguy hiểm của Lý Nam. May mà cậu không sao, nếu không thì tôi…"
"Không sao đâu đội trưởng… cũng tại tôi tự ý hành động. Lần này bị thiệt tôi cũng rút được bài học… không thể xem thường đối thủ, sau này nhất định tuân lệnh cấp trên!"
Vừa dứt lời, bụng Vương Nhạc réo lên một tiếng to rõ.
"Cả ngày chưa ăn gì, hơi đói một chút."
Nhìn bộ dạng thảm hại của Vương Nhạc, Tiêu Trạch giận đến nỗi không nói nên lời: "Đừng làm mất mặt cảnh sát hình sự nữa, mau đứng dậy đi… Mộng Lan rất lo cho cậu đấy, về nhà nhớ giải thích cho tử tế!"
Mặt mũi Vương Nhạc lấm lem, trông có phần buồn cười: "Cô ấy thật sự lo cho tôi à?"
"Về nhà tắm rửa đi, lát nữa đừng có ngồi cùng xe với tôi!"
"Đội trưởng, anh nhỏ mọn quá đấy!"
Cảnh sát hình sự tiếp tục ở lại hiện trường để lục soát khu vực quanh nhà máy bồ câu, nhưng không phát hiện tung tích của Lý Nam. Tiêu Trạch đoán rằng sau khi giết Lý Giang, cô ta đã chạy trốn, rất có thể không còn ở quanh đây nữa. Anh quyết định quay về hỏi chồng của Lý Nam, biết đâu lại có được manh mối.
Lúc này, Cố Nguyên vừa hoàn tất việc khám nghiệm thi thể của Lý Giang. Thi thể đã được khâu lại và đắp khăn trắng. Kết quả xét nghiệm chất độc xác nhận nạn nhân chết do trúng độc thuốc trừ sâu chứa phospho hữu cơ.
Cố Nguyên c** đ* giải phẫu, đứng trước bồn rửa tay rửa đi rửa lại nhiều lần, trong đầu vẫn đang suy nghĩ: "Tại sao Lý Nam lại nhất quyết phải giết Lý Giang?"
Hai cha con sống với nhau nhiều năm, trong thời gian Lý Giang mắc bệnh, Lý Nam đã tiêu tốn rất nhiều tiền bạc để chữa trị. Vậy vì sao cô ta lại đột nhiên căm ghét cha mình đến mức ra tay sát hại?
Trong phòng thẩm vấn, Dương Quốc Trung ngồi trên ghế, khom lưng, hai đầu gối kẹp lại, ngón tay cứ cọ qua cọ lại trên ống quần, vo tròn mấy sợi vải: "Tôi với cô ấy kết hôn bao nhiêu năm nay, chịu khó chịu khổ, chưa từng than vãn một câu. Nhưng ba vợ tôi thì… tính tình quái đản vô cùng. Tôi với Lý Nam cưới nhau mười năm, ông ấy ở cùng chúng tôi suốt mười năm. Việc nhà không đụng tay vào một chút nào, ăn xong chỉ quẹt miệng rồi đi đánh bài.
Có khi chơi bài về mà nhà chưa nấu cơm là ông ta lại mắng tôi!"
Dương Quốc Trung thở dài thật sâu: "Tôi lấy là lấy Lý Nam, đâu phải lấy ba cô ấy… Hồi trẻ Lý Nam từng bị sảy thai một lần, phải cắt bỏ t* c*ng. Về chuyện này tôi luôn cảm thấy có lỗi, bao năm nay vẫn luôn cố gắng bù đắp. Sau lần đó, cô ấy từ bỏ thi đấu, cả con người như thay đổi hoàn toàn… Trước kia cô ấy mạnh mẽ, giơ tay nhấc chân đều là mị lực, nhưng sau cú sốc ấy, cô ấy không còn muốn tâm sự với tôi nữa… cả ngày ủ rũ, buồn bã…
Thực ra cuộc sống vẫn còn gắng gượng được, tôi còn đang bàn với cô ấy việc nhận nuôi một đứa trẻ. Ai ngờ nửa năm trước, ba vợ tôi bị chẩn đoán ung thư dạ dày…" Dương Quốc Trung lắc đầu: "Mười mấy năm tích góp tan thành mây khói chỉ trong thoáng chốc… Sau này lấy gì nuôi con? Lý Nam còn nói muốn bán nhà, tôi không đồng ý. Nhà là tôi mua trước khi kết hôn, sau khi kết hôn, Lý Nam không có công việc ổn định, tiền trả góp nhà đều là tôi trả, dựa vào đâu mà họ quyết định thay tôi?
Ba vợ tôi thì ghê gớm lắm, từ nhỏ Lý Nam đã nghe ông ta rao giảng đạo hiếu, đến mức nào rồi biết không… Có thể gọi là bị kiểm soát tư tưởng luôn ấy. Mười mấy tuổi đã bắt đầu tập tán thủ, giành được rất nhiều giải thưởng, tiền thưởng đều đưa cho ông già đi đánh bài…
Lý Nam không biết bị sao nữa, ba vợ nói gì cũng nghe theo, bị ba vợ mắng không bao giờ cãi lại, đòi tiền thì đưa ngay. Có đôi khi tôi nghĩ, chó cùng còn cắn chủ, vậy mà Lý Nam còn không bằng con chó, có giận cũng chỉ dám trút lên người tôi, chưa bao giờ dám hét vào mặt ông già của mình một câu…
Chuyện bán nhà tôi nhất quyết không đồng ý, thế là ba vợ bắt đầu diễn trò khổ nhục kế, đòi ra đường ở, không chịu ở nhà tôi nữa. Con gái ông ta cũng ngu ngốc, dọn ra ngoài theo. Hơn nửa tháng trời, thỉnh thoảng mới về lấy chút đồ rồi lại đi, hai vợ chồng chúng tôi chiến tranh lạnh suốt thời gian đó…
Lý Nam ngoài mạnh trong yếu, thật ra không thể rời xa tôi được. Cô ấy đã bao nhiêu năm không ra ngoài làm việc, bây giờ quay lại xã hội thì sao cạnh tranh nổi với đám trẻ?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!