Chương 48: (Vô Đề)

Tiêu Trạch nhìn hai vòng tròn được đánh dấu trên bản đồ, hơi nghi hoặc: "Đây là?"

"Là khu vực hoạt động có khả năng cao nhất của Lý Giang. Cộng thêm điểm mà pháp y Cố vừa nhắc đến, chắc có thể thu hẹp phạm vi lại rất nhiều. Phần còn lại, chỉ có thể trông cậy vào các anh thôi!"

Dù Mặc Lâm thật sự là một tuýp kem đánh răng, Tiêu Trạch cũng biết tuýp này đã gần như bị bóp cạn, nếu tiếp tục nặn sẽ thành ra nghiền ép quá đáng. Anh nhìn vào màn hình điện thoại, phát hiện đã là 1 giờ sáng: "Hôm nay vất vả rồi, tranh thủ về ngủ một giấc ngon. Biết đâu mai lại phải phiền anh nữa."

Mặc Lâm nhướn mày nhẹ, biểu cảm kiểu "anh đang đùa tôi à?": "Đừng khách sáo, mời một bữa cơm ngon là được."

Tiêu Trạch biết Mặc Lâm chưa bao giờ khách sáo với anh, mỗi lần khách sáo đều đổi lại bằng một trận dọa dẫm không nể nang gì, nên vỗ nhẹ lên lưng Mặc Lâm: "Đến lúc đó, gọi thêm người đó của anh đến luôn nhé?"

Mặc Lâm cười híp cả mắt: "Vẫn là anh hiểu tôi…"

Khi Cố Nguyên đi vệ sinh xong quay lại thì cuộc họp đã kết thúc. Cậu chuẩn bị vào phòng thu dọn đồ đạc, vừa đẩy cửa ra đã thấy Mặc Lâm đang ngồi bên cạnh chỗ của mình, cúi đầu xem điện thoại.

Cậu vòng qua người đối phương, định với tay lấy tập tài liệu của mình, nhưng vừa mới đưa tay ra thì đã bị Mặc Lâm, tuy ra vẻ chăm chú xem điện thoại nhưng thực chất luôn để ý cậu qua khóe mắt nắm chặt lấy.

Cố Nguyên: !

"Sao tay cậu lạnh vậy? Rất lạnh à?"

Mặc Lâm nói xong mới ngẩng đầu lên, phát hiện hình như Cố Nguyên vừa rửa mặt. Nhưng dù đã rửa mặt, khuôn mặt cậu vẫn đỏ ửng khiến người khác phải chú ý, ngay cả vành tai cũng hơi đỏ, không biết là do căng thẳng vì phát biểu lúc nãy hay vì lý do nào khác.

Cố Nguyên nhìn bàn tay mình đang bị bao trọn trong lòng bàn tay ấm nóng kia, trái tim vốn vừa mới bình tĩnh lại liền dấy lên sóng gió lần nữa. Từ nụ hôn mãnh liệt buổi chiều, trái tim cậu như chơi tàu lượn siêu tốc, trong đầu luôn có hai luồng suy nghĩ trái ngược, một là muốn lại gần, một lại là muốn giữ khoảng cách…

Cứ thế, chúng cãi nhau cả buổi chiều.

Cậu sắp phát điên lên vì điều đó rồi.

"Là tay của anh quá nóng!" Cố Nguyên nói.

Mặc Lâm khẽ bật cười, nhưng không có ý định buông tay cậu ra, ngón cái nhẹ nhàng xoa đi xoa lại trên mu bàn tay đối phương: "Cậu biết vì sao nó lại nóng như vậy không?"

Cố Nguyên hơi nhíu mày, rõ ràng không muốn biết câu trả lời đó.

"Là vì nụ hôn của cậu."

Ánh mắt Cố Nguyên chợt dao động, chỉ vài từ đơn giản như vậy, kết hợp lại lại khiến cơ thể cậu sinh ra phản ứng hóa học khó hiểu. Cậu sợ phát khiếp, mà sau sự sợ hãi đó, là một cảm giác vui vẻ dần dần tích tụ.

Cảm xúc này cậu rất hiếm khi trải qua, đặc biệt là mấy năm gần đây, cuộc sống đơn điệu khiến cảm xúc cậu gần như không còn dao động gì. Loại cảm giác vui vẻ lâu ngày mới gặp lại này, giống như một giọt mưa xuân, nhỏ xuống mảnh đất khô cằn đã lâu, sớm đã nứt nẻ…

Cậu kinh ngạc nhìn vào mắt Mặc Lâm, phát hiện đối phương cũng đang ngẩng đầu nhìn mình, trong ánh mắt tràn đầy một sự dịu dàng khó diễn tả thành lời, khiến trái tim cậu cũng khẽ rung động theo.

"Tôi đang đợi cậu cùng về nhà," Mặc Lâm cười nói: "Chẳng phải chúng ta vẫn còn ân oán chưa giải quyết à… hôm nay có muốn thanh toán một chút không?"

Cố Nguyên hoàn hồn lại, rút tay về: "Tôi không quên… đánh một trận đi!"

Mặc Lâm: "Cậu chắc chứ?"

Mặc Lâm không nghĩ Cố Nguyên tay chân mảnh khảnh này có thể là đối thủ của mình. Hơn nữa, lần trước trong nhà vệ sinh Cố Nguyên cũng từng ra tay với anh, tuy đánh rất mạnh nhưng chiêu thức lại dễ bị hóa giải.

Cho đến khi về đến nhà, Cố Nguyên từ phòng bê ra máy tính, đặt lên bàn trà, rồi còn làm một loạt động tác khởi động ngón tay, Mặc Lâm lúc này mới hiểu được đánh một trận mà Cố Nguyên nói là gì.

Cậu ấy lại chọn dùng cái trò chơi đấm bốc mà chỉ học sinh tiểu học mới chơi để so tài với anh!

"Không nói quá đâu, trò này hồi tôi học tiểu học đã không còn ai có thể là đối thủ của tôi rồi. Cậu chắc chắn muốn đấu với tôi à?" Mặc Lâm nói khoác chưa từng thua ai.

Cố Nguyên đã mở giao diện trò chơi, rồi ném tay cầm cho anh: "So đi rồi biết. Thắng hai trên ba."

Mặc Lâm cầm lấy tay cầm, nhìn đồng hồ trên cổ tay, đã 1 giờ rưỡi sáng: "Hay để mai đánh?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!