Một chiếc xe van màu trắng dừng trước Tòa 1, đơn nguyên 2 của khu dân cư Trường Đình Gia Viên. Tiêu Trạch dẫn người lên lầu, cuối cùng dừng lại trước cửa căn hộ số 804. Bốn, năm cảnh sát hình sự có vũ trang đứng sau cánh cửa.
Tiêu Trạch gõ vài cái lên cửa, cửa sắt chống trộm vang lên âm thanh nặng nề của kim loại, ngay sau đó trong nhà vang lên tiếng bước chân loẹt xoẹt của dép lê.
Một người đàn ông mở cửa, ngẩng đầu nhìn Tiêu Trạch một cái, vẻ mặt không mấy thân thiện: "Anh tìm ai?"
Tiêu Trạch vịn vào cửa sắt, móc ra thẻ cảnh sát hình sự của mình: "Cảnh sát phá án."
Người đàn ông lại nhìn Tiêu Trạch từ đầu đến chân: "Cảnh sát? Có chuyện gì vậy?"
Tiêu Trạch: "Anh là Dương Quốc Trung đúng không?"
"Là tôi… xảy ra chuyện gì rồi?"
"Lý Nam có ở nhà không?"
Người đàn ông lắc đầu: "Không có."
Lúc này trong nhà vang lên tiếng động nhỏ, lông mày Tiêu Trạch khẽ động: "Trong đó còn ai?"
Ánh mắt Dương Quốc Trung thoáng dao động: "Không có ai hết, nhà tôi nuôi mèo…"
"Mèo?"
Tiêu Trạch nhìn quanh phòng khách: "Sao trông nhà anh chẳng có lấy một sợi lông mèo nào?"
"Mèo nhà tôi không rụng lông mấy…"
Tiêu Trạch không kiên nhẫn đôi co nữa, bước thẳng vào nhà. Dương Quốc Trung nhìn thấy sau lưng anh còn mấy cảnh sát có vũ trang, lập tức không dám nói gì, bàn tay xoa lên cánh tay mình, trông như đang rất lo lắng.
Tiêu Trạch đi đến trước cửa nhà vệ sinh, đèn bên trong đang sáng. Anh xoay tay nắm cửa, phát hiện cửa đã bị khóa từ bên trong.
"Sao, mèo nhà anh còn biết khóa cửa nữa à?"
Tiêu Trạch vừa nói vừa rút súng ra, chĩa thẳng vào tay nắm cửa.
Thực ra anh chỉ định dọa Dương Quốc Trung, anh rất ít khi nổ súng, vì nổ súng thì dễ, viết báo cáo mới phiền!
Dương Quốc Trung hoảng sợ, vội vàng nói với người bên trong nhà vệ sinh: "Mau ra đây đi!"
Người bên trong dường như chần chừ một lát, chậm rãi mở cửa ra. Một người phụ nữ đứng trong phòng tắm, mặc đồ ngủ, trên vai khoác một chiếc khăn lông màu hồng, tóc còn nhỏ giọt nước. Trông cô khoảng hơn hai mươi tuổi, không đến mức xinh đẹp, nhưng ánh mắt lại có phần quyến rũ.
"Đồng chí cảnh sát, đây là em họ tôi, đến nhà ở nhờ mấy hôm." Dương Quốc Trung như thể có tật giật mình, nói chuyện rõ ràng không vững vàng gì.
Tiêu Trạch nhìn trạng thái của hai người thì đã đoán được đại khái. Đa phần là Dương Quốc Trung nhân lúc Lý Nam không có nhà, dẫn một cô gái về ngủ lại.
Cảnh sát bất ngờ tới tận cửa, chắc chắn anh ta rất lo sợ, vì vợ anh ta từng là quán quân tán thủ, nếu chuyện ngoại tình bị phát hiện thì hậu quả không chỉ đơn giản là tan vỡ tình cảm đâu.
"Lý Nam đi đâu rồi?"
"Tôi không rõ…"
"Vậy ít nhất anh phải biết cô ấy khi nào về chứ!"
Trong đầu không có khái niệm ấy mà dám dẫn gái về nhà qua đêm?
Nhìn cái dáng người đàn ông này, tay chân lèo khèo, chịu sao nổi sự chà đạp của một nhà vô địch tán thủ…
"…mấy hôm nay cô ấy không về nhà, tôi cũng không biết cô ấy đang làm gì ngoài kia. Cô ấy phạm tội gì à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!