Chương 44: (Vô Đề)

Vương Nhạc có chút không hiểu: "Lý Giang biết người chết là Lý Thân, tại sao lại giấu cảnh sát, còn lén lút đến hiện trường đốt vàng mã?"

Mặc Lâm: "Vụ án có liên quan đến hắn, chắc chắn hắn biết điều gì đó."

Lý Mông chủ động đề xuất: "Đội trưởng, có cần tôi đi đưa Lý Giang về không?"

"Không vội," Tiêu Trạch nhìn chằm chằm vào người trên màn hình: "Trước tiên cứ âm thầm theo dõi hắn một thời gian… xem hắn tiếp xúc với những ai."

Cố Nguyên quay người đi về phía văn phòng, giờ thì không còn chuyện gì liên quan đến cậu nữa, còn một tiếng nữa mới tới giờ làm buổi chiều, đúng lúc có thể chợp mắt một lát trên ghế sofa.

Liên tục hai đêm rồi cậu không ngủ ngon, Mặc Lâm cứ vô cớ xông vào giấc mơ của cậu, bị giấc mơ kiểu đó dọa tỉnh thì rất khó ngủ lại, Cố Nguyên cảm thấy mình sắp bị suy nhược tinh thần đến nơi rồi.

Chờ Ôn Tử Hàm trở về, nhất định phải giải quyết chuyện này cho xong, kết thúc trạng thái không bình thường này càng sớm càng tốt.

"Đợi một chút…"

Phía sau vang lên giọng nói trầm thấp đầy truyền cảm của Mặc Lâm, Cố Nguyên vừa nghe thấy, cơ thể hơi khựng lại, giờ đây đã bắt đầu phản xạ có điều kiện, hễ nghe thấy là có phản ứng căng thẳng.

Người này, sao lại làm như vậy được?

"Cậu hai ngày nay… đang tránh mặt tôi phải không?"

Giọng nói mang theo chút ý cười của Mặc Lâm vang lên, từ phía xa dần dần tiến lại gần. Chưa đi đến trước mặt Cố Nguyên, cậu đã cảm nhận được khí thế mạnh mẽ toát ra từ người đối diện, tim đập lỡ một nhịp, theo bản năng muốn tránh né. Chân phải vừa mới bước ra một bước thì cổ tay đã bị người kia giữ chặt kéo lại.

Cơ thể Cố Nguyên bị ép quay về phía Mặc Lâm, nét mặt thì hiện rõ vẻ không kiên nhẫn: "Có việc?"

Cậu hơi dùng sức cánh tay, rút khỏi bàn tay của Mặc Lâm.

Bỗng nhiên, Mặc Lâm cảm thấy như con mèo nuôi quen rồi giờ lại không nhận chủ: "Pháp y Cố đúng là lật mặt còn nhanh hơn lật sách, nụ hôn đêm hôm kia… cậu quên rồi à?"

Cố Nguyên thầm nghĩ trong lòng: Cái tên này đúng là hết chuyện để nói…

"Chuyện đêm hôm kia, anh nên quên đi thì hơn."

Nói xong, Cố Nguyên kéo cửa văn phòng rồi bước vào: "Chuyện trưa thứ Bảy, đừng quên."

Cậu không dám nhìn vào mắt Mặc Lâm, ánh mắt rơi xuống sàn nhà, đang định đóng cửa thì một bàn tay với những khớp xương rõ ràng bất ngờ chen vào khe cửa, mạnh mẽ giữ lấy mép khung cửa, khiến Cố Nguyên giật mình.

Mặc Lâm bước vào, cụp mắt xuống, một bên tóc mái đã dài che gần nửa con mắt, trông không còn dáng vẻ tươi cười như thường ngày nữa. Ngón tay anh nắm lấy tay nắm cửa, "cạch" một tiếng, cửa bị anh khóa trái từ bên trong.

Cố Nguyên khẽ cau mày một cái, thầm nghĩ trong lòng: Anh ta lại muốn làm gì đây?

"Pháp y Cố nói chuyện đúng là khiến người khác đau lòng, loại chuyện thế này đâu phải muốn quên là quên được…"

Anh sải bước tiến lại gần, ép sát Cố Nguyên. Cố Nguyên cứ như gặp phải ôn thần, cứ lùi mãi về phía sau, cuối cùng bị Mặc Lâm dồn đến tận góc tường.

"Tôi cảm thấy cần phải khắc sâu thêm một chút vào ấn tượng của cậu… Tôi đâu phải là người muốn quên là quên được!"

Mặc Lâm nâng cằm Cố Nguyên lên, cúi đầu nhìn vào hàng chân mày thanh tú của cậu: "Không dám nhìn tôi, là vì làm việc gì đó trái với lương tâm à?"

Cố Nguyên cảm thấy mình vô cùng bị động, mỗi lần bị Mặc Lâm dồn đến chân tường đều không biết phải phản ứng thế nào. Mặc Lâm càng mạnh mẽ thì nhịp tim của cậu càng đập loạn.

Cảm giác này giống như quyền điều khiển cơ thể của mình đang nằm trong tay người khác vậy…

"Hay là cậu sợ phải đối mặt với tôi… sợ đối mặt với lòng mình?"

Ngón tay đang đặt dưới cằm cậu trượt dọc theo xương hàm sắc nét, từ từ vuốt về phía tai Cố Nguyên, nơi đó đã đỏ bừng lên từ lâu, chỉ còn chờ bị anh cắn một phát thật mạnh.

"Vẫn không chịu nói lời nào… Xem ra cái miệng này đối với cậu chẳng có tác dụng gì…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!