Mộng Lan kể lại sự việc kỳ lạ mà mình gặp phải tối qua cho Mặc Lâm, thêm mắm dặm muối không ít. Cách cô miêu tả sống động, lời lẽ phong phú, trình độ kể chuyện chẳng kém gì bậc thầy kể chuyện cổ tích chuyên nghiệp.
Mặc Lâm vẫn luôn nghiêm túc lắng nghe, điều này khiến Mộng Lan cảm thấy những gì mình nói đã được coi trọng.
Đợi cô kể xong, Mặc Lâm gõ nhẹ hai ngón tay lên mặt bàn: "Cô có thể vẽ lại cảnh tối qua không?"
Anh đưa giấy bút cho cô: "Không cần quan tâm vẽ đẹp hay xấu, cứ vẽ lại những gì cô muốn thể hiện là được."
Mộng Lan nhận lấy giấy bút, hồi tưởng kỹ lại cảnh tượng đêm qua rồi vẽ vài nét: "Anh đừng nhìn em được không? Anh cứ nhìn em là em vẽ không nổi…"
Mặc Lâm dứt khoát đứng dậy rót ly nước, rồi đứng trước cửa sổ ngắm cảnh bên ngoài. Giờ đã là tháng mười, thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, ngoài phố hầu hết mọi người đều mặc áo khoác dài quần dài, chỉ còn vài cô nàng vóc dáng nóng bỏng vẫn chưa cảm nhận được khí thu, để lộ đôi chân dài thu hút ánh nhìn, đi lại trên đường.
Mộng Lan từ từ bắt đầu vẽ, hơn mười phút sau, cô ngắm lại một lượt, xác định không cần bổ sung gì nữa.
"Thầy Mặc, em vẽ xong rồi." Mộng Lan đưa bản vẽ bằng bút chì cho Mặc Lâm.
Mặc Lâm liếc nhìn: "Vẽ khá lắm."
Thực ra thì miễn cưỡng mới nhìn ra được là hình người, nhưng thế cũng đủ rồi.
Trên giấy, nét vẽ rất nhẹ nhàng, phác họa dáng người đàn ông, ngũ quan bị Mộng Lan vẽ méo mó, giống như một khuôn mặt quỷ vặn vẹo.
Dù chỉ là tranh phác thảo, vẫn có thể nhìn ra người đó mặc áo khoác và quần dài. Phần nền được vẽ có đường nét rõ ràng, cho thấy là một góc tường.
"Cửa sổ nằm bên nào?" Mặc Lâm hỏi.
"Nằm bên trái người đó, ở vị trí này…" Mộng Lan chỉ cho anh xem.
"Tôi không cho rằng đây là ảo giác," Mặc Lâm nói, "Cô có nhận thức rõ ràng về thời gian và không gian, các chi tiết cũng không có điểm đáng ngờ. Quần áo người đó mặc phù hợp với thời tiết hiện tại. Còn về ngũ quan người này … Khi con người bị kinh hãi, họ thường ghi nhớ sâu sắc một chi tiết nhất định. Vì vậy gương mặt trong tranh có nhiều nét hơn các phần khác là chuyện bình thường, không có gì sai."
Mộng Lan ngây ra: "Thầy Mặc, ý của anh là… em thật sự đã nhìn thấy người đó? Không phải ảo giác?"
Mặc Lâm bật cười nhẹ, đặt ly nước lên bàn, nhìn đồng hồ rồi nói: "Đi thôi, đến hiện trường xem thử, biết đâu người đó vẫn chưa rời đi…"
"… Em không đi đâu!" Mộng Lan rùng mình, phản ứng rõ ràng là rất sợ hãi.
"Muốn vượt qua nỗi sợ thì cách trực tiếp nhất là đối mặt với nó. Cô không muốn biết chân tướng sao?"
Mộng Lan suy nghĩ một chút, thấy cũng có lý, bèn đứng dậy: "Đã nói vậy rồi thì em liều một lần… Nhưng mà Thầy Mặc, chúng ta gọi thêm vài người gan to đi cùng để tăng sự dũng cảm nhé…"
Mặc Lâm bỗng nhiên cười khẽ: "Cuối hành lang có một người gan to đấy."
"Ý anh là Cố Nguyên?"
Nhắc tới Cố Nguyên, trong đầu Mộng Lan lập tức hiện ra gương mặt âm trầm của cậu: "Hồi nhỏ em từng nghe người già nói, ma sợ những người có sát khí nặng. Nếu Cố Nguyên chịu đi cùng thì tốt quá…"
Nghe đến đây, Mặc Lâm cười đến mức phải chống trán mất một lúc: "Nếu cô nói thế trước mặt cậu ấy thì đảm bảo cậu ấy sẽ không đi đâu!"
Mộng Lan: "Thế phải làm sao để kéo cậu ấy đi cùng… Chẳng lẽ lại trộm chìa khóa thêm lần nữa?"
"Sau vụ lần đó đó, cậu ấy đã đổi sang khóa vân tay rồi, cũng khá thông minh… Yên tâm đi, chỉ cần là việc liên quan đến vụ án, cậu ấy sẽ không từ chối đâu."
Nói rồi, Mặc Lâm lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn cho Cố Nguyên.
Một phút sau, có người gõ cửa văn phòng. Cố Nguyên đẩy cửa bước vào, đứng ngoài khung cửa với vẻ mặt mất kiên nhẫn: "Xong chưa?"
Mặc Lâm cầm áo khoác lên, quay sang Mộng Lan: "Sao nào, tôi nói có sai đâu."
Mộng Lan mím môi, nghĩ thầm: Thầy Mặc nói với Cố Nguyên là có nghi phạm quay lại tầng bốn, câu này có được tính là nói dối không? Dù sao đối phương là người hay ma cũng chưa rõ… Nhưng thôi kệ, kéo được Cố Nguyên đi cùng là được rồi!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!