Chương 41: (Vô Đề)

Đã tròn một ngày kể từ vụ nổ xảy ra, số liệu thương vong do truyền thông thống kê đang được phát sóng trên kênh tin tức địa phương:

"Tính đến 19 giờ tối ngày 25 tháng 10, tổng cộng có 1 người thiệt mạng, 9 người bị thương, trong đó có hai người bị thương nặng. Thiệt hại về kinh tế và tài sản vẫn đang được thống kê…  Nếu quý vị từng phát hiện người khả nghi ở khu vực ngõ Ngư Mễ, xin vui lòng liên hệ với cảnh sát kịp thời…"

Lấy trung tâm vụ nổ làm điểm gốc, các cửa hàng xung quanh đều bị ảnh hưởng ở các mức độ khác nhau. Những cửa hàng ở xa hơn chỉ bị vỡ kính, thay kính là có thể tiếp tục kinh doanh bình thường.

Nhưng những căn hộ thương mại ở gần trung tâm vụ nổ và nằm cùng dãy thì không may mắn như vậy, điện nước và gas đều chưa được khôi phục.

Người dân sống trong các cửa hàng liên tục than phiền, những quán ăn nhỏ thì thậm chí không thể nấu nướng, ai cũng hy vọng việc khắc phục sẽ được thực hiện nhanh chóng để cuộc sống sớm trở lại bình thường.

Chủ khách sạn Như Ý thì khổ sở vô cùng, chuyện lần này khiến cả thành phố Nham Hải ai cũng biết, là một khách sạn, ai còn dám ở một nơi mang màu sắc kh*ng b* như vậy nữa?

Sau này làm sao kinh doanh nổi? Nhiều phòng như thế, chỉ riêng tiền thuê nhà thôi cũng đủ khiến cửa hàng phá sản. Chủ nhà phải nghĩ cho tương lai, nên đã dán thông báo sang nhượng ở tầng một.

Tâm trạng cư dân sống gần đó đều không tốt, dù Mộng Lan mặc cảnh phục cũng chẳng mấy ai tỏ thái độ thân thiện với cô. Hỏi gì cũng chỉ nhận được câu: "Không biết", "Bận lắm…" Cô bắt đầu nghi ngờ chẳng lẽ mình trông không đủ uy nghiêm?

Sau một buổi chiều chạy đôn chạy đáo, bụng Mộng Lan đã đói cồn cào, cái chai nước suối trong tay bị cô bóp bẹp, phát ra tiếng "lạo xạo", bên trong chỉ còn khoảng một phần ba nước. Cô ngửa đầu uống sạch, cảm thấy cái dạ dày trống rỗng được lấp đầy phần nào.

Vừa cúi đầu xuống, một cậu bé chừng mười tuổi đang kéo theo một cái bao tải rách nát đứng trước mặt cô, lấm lem bụi bẩn, mắt thì dán chặt vào cái chai nhựa trong tay cô.

Mộng Lan nhìn thấy trong bao của cậu nhóc toàn là chai lọ, đoán rằng cậu bé muốn lấy cái chai trong tay mình, bèn đưa cho cậu: "Bé con, cháu có từng thấy ai từng sống trong căn phòng đó không?"

Mộng Lan chỉ lên căn phòng ở tầng bốn bị cháy đen thui.

Cậu bé chớp mắt, không nói gì, nhưng trong ánh mắt có điều gì đó.

Mộng Lan đã có hai năm kinh nghiệm điều tra hình sự, lập tức nhận ra điểm bất thường: "Ông cụ trong đó rất tội nghiệp, nếu cháu từng gặp ông ấy hoặc người quen của ông ấy, có thể nói với cô được không?"

Cậu bé không trả lời, liếc sang hàng tạp hóa bên cạnh, nuốt nước bọt.

"Cháu muốn ăn gì à?"

Mộng Lan đoán cậu bé đang muốn ăn đồ ăn vặt, nên mới không chịu nói chuyện.

"Cô sẽ mua đồ ăn vặt cho cháu, nhưng đổi lại cháu phải nói cho cô biết cháu đã nhìn thấy gì…"

Cậu bé lập tức gật đầu lia lịa.

Vào tiệm tạp hóa, cậu chọn vài gói mì cay rồi co giò bỏ chạy. Khi Mộng Lan trả tiền xong bước ra thì đã không thấy bóng dáng đâu nữa…

Đúng là, ngay cả trẻ con cũng bắt nạt cô!

Cô bực mình đứng bên đường một lúc, định hỏi xem phía Lý Mông và Vương Nhạc có tiến triển gì không.

Tin nhắn còn chưa kịp gửi thì điện thoại của Vương Nhạc đã gọi đến.

"Mộng Lan, bên em có manh mối gì không?"

Mộng Lan thở dài: "Không có… Còn anh?"

"Bên anh không có kết quả gì cả. Có khoảng bảy, tám người phù hợp điều kiện, nhưng đều đã điều trị xong. Anh đã gặp mặt từng người một, với những người không gặp được thì cũng gọi video xác minh rồi. Giờ chỉ còn chờ tin từ phía Lý Mông thôi… À đúng rồi, em ăn gì chưa? Chưa ăn thì anh qua chỗ em!"

"Nếu anh rảnh thật thì đến giúp Lý Mông đi, gần đây tâm trạng anh ấy không tốt, anh qua đó giúp một tay. Bên em cũng không có việc gì gấp, chỉ đang tiếp tục hỏi thăm thôi…"

"Được rồi, vậy nhớ ăn uống tử tế vào, no bụng rồi hãy làm tiếp!"

"Biết rồi, nếu có chuyện gì, nhớ báo em đầu tiên." Mộng Lan nói xong thì cúp máy.

Chỉ trong một cuộc gọi, trời đã tối hẳn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!