*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cố Nguyên lặp đi lặp lại trong đầu những lời mà mình vừa nghe: "Vậy… tại sao lại tức giận?"
Mặc Lâm vẫn giữ nguyên tư thế cũ, uể oải gối đầu lên cánh tay, chớp mắt hai cái: "Tôi sợ con thỏ trắng mà tôi thích bị người khác để mắt đến…"
Hôm nay trông anh có vẻ hơi khác thường, Cố Nguyên không nhận ra là đối phương đang giận, ngược lại lại cảm thấy anh đang diễn kích mua vui.
Cố Nguyên cau mày một cái: "Vậy đây được tính là mất kiểm soát cảm xúc à?"
Cậu còn nhớ lúc mới quen Mặc Lâm, đối phương lúc nào cũng tỏ ra hòa nhã, từng thẳng thắn nói rằng bản thân có thể kiểm soát cảm xúc rất tốt, gần như chưa bao giờ rơi vào trạng thái mất kiểm soát.
"Đến mức độ này, tất nhiên là tính!"
"Anh biết, tôi không giỏi phân tích tình cảm của con người. Anh tìm nhầm người rồi." Cố Nguyên mở ngăn kéo dưới bàn trà, lấy ra một tấm danh thiếp: "Lần sau nếu có vấn đề kiểu này, anh có thể trực tiếp hỏi người này."
Cố Nguyên đưa cho Mặc Lâm tấm danh thiếp mà bác sĩ Chu từng gửi. Mặc Lâm nhìn qua: "Trung tâm tư vấn tâm lý bác sĩ Chu?"
"Tôi không nghĩ mình có nhu cầu ở khoản này… Cậu quên… tôi cũng học tâm lý học mà…"
"Vậy càng hay, hai người có thể trao đổi sâu hơn về những khía cạnh bên trong."
Mặc Lâm nhìn gương mặt ngây ngô không hề hay biết của đối phương, bỗng cảm thấy có chút muốn giải quyết xúc động tại chỗ. Anh xoa xoa thái dương của mình, cố gắng để mình bình tĩnh lại, rồi như chợt nghĩ ra điều gì thú vị, khóe môi khẽ cong lên, bật cười thành tiếng.
Tại sao EQ của mình lại bị vô hiệu trước Cố Nguyên thế này?
Chẳng phải khi nãy anh còn đang băn khoăn, tại sao Cố Nguyên lại hào phóng quyên tiền cho Lý Mông, lại còn ân cần xử lý vết thương cho anh ta… Có phải cậu ấy có cảm tình với Lý Mông không?
Lúc Cố Nguyên giải phẫu thi thể, tổ giám định thiếu người nên bảo Lý Mông vào chụp ảnh giúp. Mặc Lâm không yên tâm chút nào, thậm chí còn hủy một cuộc họp trực tuyến, ngồi lỳ trong phòng giải phẫu suốt ba tiếng chỉ để quan sát hai người kia.
"Hay là tôi nghĩ nhiều rồi, có khi cậu còn chưa từng biết rung động là gì…"
Cố Nguyên cảm thấy đối phương lại đang đá đểu chuyện EQ thấp của mình, lập tức cau mày, gương mặt trầm xuống, bước đến trước cửa chống trộm, kéo cửa ra mạnh mẽ. Cơn gió lạnh ùa vào phòng.
"Ra ngoài."
Hai chữ lạnh như băng được thốt ra từ miệng Cố Nguyên.
Mặc Lâm nhận ra mình lại vừa đụng phải giới hạn của đối phương, gãi đầu, sờ túi áo…
Toang!
Hôm nay đi ra ngoài mà không mang kẹo!
Dưới ánh mắt lạnh băng của Cố Nguyên, anh chậm rãi bước đến cửa: "Tôi chỉ muốn hỏi cậu một câu thôi…"
"Có rắm cứ thả!"
"Khi cậu tức giận, có phải chỉ cần ăn gì đó là tâm trạng sẽ tốt lên không?"
Khi con người tức giận, họ cần xả ra ngoài, nếu cứ kìm nén mãi sẽ dễ nghĩ quẩn. Với những người từng có tổn thương tâm lý như Cố Nguyên, có khi còn nhạy cảm hơn cả tưởng tượng, chỉ một cảm xúc tiêu cực nhỏ cũng có thể dẫn đến phản ứng dây chuyền nghiêm trọng.
"Mặc dù hôm nay tôi không mang kẹo, nhưng miễn cưỡng cũng có thể cho cậu cắn thử một chút… Mùi vị của tôi chắc không thua gì kẹo đâu!"
Mặc Lâm giơ tay lên, cơ bắp đường nét đẹp đẽ lướt qua trước mắt Cố Nguyên, mùi sữa tắm nhè nhẹ thoảng qua…
Cố Nguyên nghiêng đầu sang bên: "Xin tự trọng."
Mặc Lâm cúi đầu cười một lúc, nhận ra vành tai đối phương lại đỏ lên từ lúc nào. Cánh tay đang giơ ra khẽ đổi hướng, chống lên tường, đường đường chính chính nhốt Cố Nguyên giữa khoảng cách hẹp. "Giữa chúng ta, dường như không cần phải xa lạ đến vậy…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!